Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nói thật, nàng không cam lòng.

Ai không hi vọng phu quân tương lai của mình một tu sĩ cấp cao, vừa có tài, có tiền, lại có quyền. Đối với nàng cũng có cực nhiều giúp đỡ.

Nếu như không có tông môn thì đánh chết nàng cũng sẽ không tự hạ giá bản thân, tìm một luyện khí sĩ.

Nhưng bây giờ, nàng hiểu được.

Không có hậu đài cường đại, thiên tư hơn người và khuôn mặt xinh đẹp chỉ có thể trở thành con mồi cho người có quyền truy đuổi. Thân bất do kỷ, sinh cũng không khỏi mình.

Nàng càng hiểu được một tu sĩ Trúc Cơ cảnh có thể luyện chế ra khôi lỗi có thể so với khôi lỗi sư trân quý bao nhiêu, đại biểu cho cái gì.

Trải qua bao nhiêu khó khăn, bị bao nhiêu khổ cực mới có thể Trúc Cơ thành công. Mà tu sĩ Luyện Khí nho nhỏ kia có thể luyện chế ra khôi lỗi mạnh mẽ ngang với nàng. Chủ yếu nhất là, chỉ cần có vật liệu là có thể luyện chế ra vô hạn khôi lỗi như vậy.

Điều này đại biểu cái gì? Đại biểu cho an toàn và tài sản.

Chồng mạnh mẽ, vợ yếu hơn, chủ nhà nhất định là ta. Tài nguyên còn không phải ta tùy ý xử lý hay sao?

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là người đó phải mê luyến sắc đẹp của ta. Nếu không, chỉ có thể bán thân làm bộc, dốc sức cho hắn, để đổi lấy sự giúp đỡ của hắn. Nếu còn không nguyện ý, vậy cũng chỉ có thể làm chuyện hạ tiện nhất. Chỉ cần có thể giúp Lưu gia vượt cửa ải khó khăn...

Lúc này, trong phòng truyền ra âm thanh.

- Đến ngay đây!

Tiếng bước chân dần dần lại gần. Lưu Như Mạn thu hồi sự thấp thỏm trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười, ánh mắt chứa đầy vẻ tự tin.

Két dát.

Một gương mặt đôn hậu, ôn trường, mang theo nụ cười tỏa nắng làm cho người ta thoải mái mặt đập vào mắt nàng.

Mắt to, mày rậm, miệng hơi cười, mặt như đao gọt, thường xuyên rèn sắt để cho thân thể của Nam Bất Hưu nhìn qua cực kỳ khôi ngô, cảm giác tràn đầy lực lượng kiên nghị. Cho người một loại cảm giác thân thiết và an toàn.

Không phải lão đầu tử.

Lần đầu gặp mặt, Lưu Như Mạn cảm thấy rất hài lòng.

Nam Bất Hưu cũng nhanh chóng liếc đối phương một cái, mắt phượng, chân mày lá liễu, mũi cao đẹp, cổ dài như ngọc, trên mái tóc có xuyên một ngọc trâm hình kiếm. Trên người nàng mặc váy dài một màu, trên ống tay áo thêu hình hoa mẫu đơn màu xanh nhạt, đan xen với những đám mây được thêu bằng chỉ tơ màu bạc, trên vạt áo có một loạt đám mây màu xanh nước biển, trước ngực thêu phi kiếm màu trắng bạc.

Nàng mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tản ra sự sắc bén và tự tin của một kiếm tu.

Là một người cực kỳ tự tin, tính cách kiên định.

Kiếm tu của Vân Hà Phong thuộc Bích Hải Tiên Tông.

Nam Bất Hưu thích nhất là giao lưu với loại người này, phần lớn kiếm tu đều rất thông minh, thẳng thắn, không vòng vo.

Vội vàng liếc một cái, nhưng hắn không dám nhìn lâu. Dù sao người ta cũng là cao thủ Trúc Cơ cảnh, mà còn là nữ tu, hắn nhìn chằm chằm như vậy cũng không tốt. Dễ dàng dẫn tới hiểu lầm.

- Xin mời tiền bối!

Cung kính đứng qua một bên, hắn hơi cuối người, làm một động tác mời.

Lưu Như Mạn chậm rãi tiến vào, mỉm cười nói:

- Gọi tiền bối thì có hơi xa cách, nếu đại sư không ngại thì cứ gọi tiểu nữ là Như Mạn được rồi.

Nam Bất Hưu ngẩn ngơ, không khỏi nhìn về phía Lưu Như Mạn.

Thấp như tư thái thả vậy, nàng nhất định là có việc muốn nhờ mình!

Có người cần nhờ là có thể kiếm lời linh thạch. Hắn treo một thẻ bài bế quan chớ quấy rầy ở bên ngoài, sau đó đóng cửa lại, mở ra trận pháp cách âm, trận pháp phòng ngự. Như vậy thì sẽ không có ai nghe được người bên trong nói chuyện gì, cũng để bảo đảm sự riêng tư cho khách hàng.

Hình như nàng cũng cảm thấy gọi Như Mạn có chút không ổn, trên mặt không khỏi hỏi đỏ lên.

Khuôn mặt trắng tinh xảo ửng đỏ, giọng nhỏ nhẹ đáp.

- Khụ, ý của ta là chúng ta đều là đồng hương, cùng đến từ thành Kê Sơn, tuổi tác lại không kém nhiều, không cần phải gọi tiền bối, nói chuyện như cùng thế hệ là tốt rồi.

Cũng may hắn không thấy bộ dáng vừa rồi của mình. Thật mất thể diện, thiếu chút nữa đã nói ra lời trong lòng rồi. Lưu Như Mạn vội vàng ổn lại tâm tình.

Đương nhiên thấy được, còn rất dễ nhìn.

- Được.

Nam Bất Hưu không dám nghĩ bậy, dẫn Lưu Như Mạn đi tới trước bàn ngọc, nói:

- Vậy, không biết...

Nam Bất Hưu nhất thời cũng không biết nên gọi nàng là gì, cũng không thể thật sự gọi thẳng tên của ngươi ta được?

Hắn chưa muốn chết.

Người ta là khách khí. Nếu ngươi xem người ta khách khí là đương nhiên, đó chính là bất kính rồi.

- Ngài ngồi một chút, phòng nhỏ đơn sơ, mong ngài đừng trách. Để ta giúp ngài pha một ấm linh trà.

- Xin đạo hữu cứ tự nhiên.

Lưu Như Mạn khôi phục bình thường, thoải mái đưa tay tỏ ý. Nam Bất Hưu thấy thế, bắt đầu bận túi bụi, lấy bình trà, ly trà, mâm trà, linh trà, đun nước nóng.