Võ Đạo Toàn Thuộc Tính (Bản Dịch)

Chương 18. Ngươi đặt cô bé xinh đẹp nhất cả trường cấp ba ở trước mặt ta.

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hiện nay quân hàm phần lớn liên quan đến trình độ võ đạo, nhưng cho đến nay, chỉ có võ giả chính thống tốt nghiệp từ các trường quân đội mới được phong quân hàm, còn võ giả tốt nghiệp từ đại học bình thường không được hưởng ưu đãi này.

Vương Đằng khẽ gật đầu, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Quốc gia là ô dù tốt nhất, nếu như có thể vào được trường quân đội và sau khi tốt nghiệp được cấp quân hàm, đấy cũng là một cách tốt.

Đương nhiên kể cả vào trường bình thường thì võ giả cũng sẽ có rất nhiều phúc lợi, thậm chí những trường học bình thường cũng hình thành nên phe phái học viện riêng.

Sự che chở của mỗi phe phái võ giả đối với võ giả nhà mình là điều không phải nghi ngờ, hơn nữa mức độ tự do tương đối cao.

Tóm lại mỗi thứ đều có ưu điểm riêng.

Xem ra nếu như có thể, vẫn phải thi đỗ vào một trường tốt, cho dù hắn có bàn tay vàng thì cũng cần thời gian để trưởng thành.

Trước khi vẫn chưa trở thành kẻ mạnh nhất, có thể làm lơ mọi quy tắc, thì cách tốt nhất chính là tìm cho bản thân một chỗ dựa lớn mạnh.

Vấn đề là, dù cho đời trước hay là đời này, hắn hoàn toàn không học hành hẳn hoi, thành tích môn văn hoá phải nói là bung bét…

Vương Thịnh Quốc vừa ăn điểm tâm, vừa tán gẫu vài câu với Vương Đằng.

Vương Đằng không giống trước kia, nửa câu cũng nghe không lọt, ngược lại nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn đang suy nghĩ cái gì đó.

“Trưởng thành...”

Vương Thịnh Quốc lại thấy vui mừng, hai ngày nay biểu hiện của Vương Đằng thật sự khác nhau rất lớn.

Trước kia vẫn nghe nói, con cái nhà ai đột nhiên trưởng thành, cả người đều trở nên thành thục.

Khi đó hắn chỉ có thể cười khổ.

Đứa con trai không học vấn không nghề nghiệp của mình, e trước ba mươi tuổi là không trưởng thành nổi.

Làm một người cha, đúng là lo lắng tới rụng tóc!

Nhưng hôm nay, hắn đã đợi được đến ngày này!

Hu hu hu ~ Thật sự quá cảm động, cuối cùng sự nghiêm khắc của mình đã có tác dụng, nghiêm phụ này không có uổng công.

Vương Thịnh Quốc uống cháo xong, lau miệng, nghiêm trang nói: “Thi đại học là bước ngoặt trong cuộc đời, ta hy vọng ngươi có thể suy nghĩ thật kỹ.

Nói với ngươi điều này, không phải để ngươi đi thi trong năm nay.

Kỳ thi tuyển sinh đại học phải đến rồi, lớp văn hóa ngươi không được, luyện võ cũng vừa mới bắt đầu, năm nay khẳng định không trông cậy vào, chỉ có thể chờ sang năm hoặc năm sau.

Bộ giáo dục có quy định, trước hai mươi tuổi đều có thể đăng ký vào chuyên ngành Võ đạo, cho nên ngươi còn có hai lần cơ hội học lại.

Chỉ cần ngươi trước hai mươi tuổi trở thành Võ Đồ cao cấp, sẽ có cơ hội đăng ký thi chuyên ngành Võ đạo, phương diện lớp văn hóa ta cũng có thể mời giáo viên phụ đạo tiến hành bổ túc cấp tốc chuyên môn cho ngươi, đến lúc đó vẫn có cơ hội rất lớn có thể thi đậu.”

Nói xong hắn nhìn Vương Đằng, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ chờ mong.

Mong con hơn người!

Mỗi người cha có lẽ có một kỳ vọng như vậy cho con cái của mình, có lẽ đó cũng là một loại tình yêu!

Vương Đằng ở trong ánh mắt Vương Thịnh Quốc, không nhanh không chậm ăn xong bánh quẩy trong tay, ngẩng đầu cười cười: “Cha, có lẽ không cần chờ sang năm!”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Đằng, Vương Thịnh Quốc biết hắn đã nghe lời mình nói vào, chỉ là lời này sao lại nghe thiếu mắng như vậy?

Hắn không khỏi cười mắng: “Tự tin là chuyện tốt, nhưng mà, có thể đừng giả vờ giả vờ với cha ngươi hay không, tiểu tử thúi!”

Hắn chẳng hề tin vào việc năm nay Vương Đằng sẽ thi đậu.

Đứa nhỏ này, thật sự là càng ngày càng nghịch ngợm!

Lý Tú Mai lấy áo khoác âu phục trên kệ áo xuống, đưa cho Vương Thịnh Quốc, sẵng giọng về phía Vương Đằng.

“Đúng rồi, hôm nay tài xế ta không sắp xếp cho ngươi nữa, lái xe hoặc đi xe buýt, thích kiểu gì thì chọn.” Vương Thịnh Quốc nhận lấy áo khoác âu phục, nói xong câu đó, đã ra cửa.

Vương Đằng không nói gì, trước kia mình cứ như vậy làm cho người ta lo lắng, đi học tan học đều phải cho người đưa đón, sợ mình chạy đi đâu lêu lỏng.

Hắn lắc đầu, lên tiếng chào hỏi với Lý Tú Mai: “Mẹ, ta cũng ăn xong rồi, đi đây.”

“Được, bản thân trên đường nhớ cẩn thận.”

......

Vương Đằng lái xe, hai mươi phút là đến trường Đông Hải số 1, tìm chỗ đậu xe xong, đi về phía lớp.

Ừm... Nếu nhớ không không lầm thì chắc là lớp 12 - 8.

Tòa nhà dạy học khối 12.

Học sinh nơi này hầu hết đều tỏ ra vội vàng, bầu không khí căng thẳng hơn bên tòa nhà dạy học khối 11 hẳn.

Đến lớp, đã có không ít học sinh vùi đầu học hành cực khổ.

Để không ảnh hưởng đến người khác, bọn họ đều khẽ động bờ môi, đọc bài khóa thầm, không phát ra âm thanh.

Vương Đằng đến, trong lớp yên tĩnh có vẻ rất đột ngột, mấy đồng học ngẩng đầu, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhưng cũng không nghĩ nhiều.

“Tên cậu ấm này, chắc không cẩn thận dậy sớm rồi!”

“Ngày mai chắc là sẽ khôi phục hoạt động đến trễ thông thường mỗi ngày thôi.”

Trong đầu mấy đồng học đều cùng xuất hiện suy nghĩ như vậy, rồi lập tức lại cúi đầu tự mình làm chuyện của mình.

Vương Đằng đi vào phòng học, ánh mắt đột nhiên lóe lên.

Bong bóng thuộc tính!

Bên cạnh mấy đồng học, rõ ràng rơi xuống mấy cái bong bóng.

Đặc biệt là nữ sinh đọc thầm bài khóa, một cái bong bóng nho nhỏ từ trong miệng nàng xuất hiện, theo nàng đọc thầm bài khóa chậm rãi lớn lên...

Sau đó, “phịch” rơi xuống đất.

Đặc biệt giống như một con cá vàng đang phun bong bóng!

Cả người Vương Đằng đều mơ màng, học tập thể cũng rơi bong bóng?

Hắn vẫn cho rằng, chỉ có võ đạo mới có giá trị thuộc tính, hiện giờ xem ra cũng không phải như thế.

Hắn đi qua, bất động thanh sắc, nhặt mấy cái bong bóng thuộc tính đi.

‘Ngữ văn X10’

‘Tiếng Anh X15’

‘Sinh học X12’

‘Hóa học X15’

......

Ngay sau đó, Vương Đằng nở nụ cười, vừa rồi còn lo lắng môn văn hóa của mình không được, giờ không phải được giải quyết rồi sao, thuộc tính lớp văn hóa đã tới.

Bàn tay vàng quả nhiên đủ sức!

Sau khi nhặt được thuộc tính của môn văn hóa, trong đầu Vương Đằng có thêm rất nhiều kiến thức.

Những kiến thức này tựa như chính hắn học được, hơn nữa trực tiếp dung nhập vào trong trí nhớ, sẽ không biến mất.

Vương Đằng ngồi xuống bên cạnh người phụ nữ phun bong bóng.

Đúng vậy, Vương Đằng và đối phương là cùng bàn.

Mà nữ sinh này là lớp trưởng Lâm Sơ Hàm của lớp bọn họ, gia cảnh bình thường, nhưng lại là một học bá siêu cấp, có hy vọng đứng đầu toàn bộ học phủ đại học Hoa Hạ!