Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Chúng tôi cũng hết cách.

May là bạn học Thẩm đã khôi phục, đây cũng coi như may mắn trong bất hạnh.

Nghỉ ngơi cho tốt nhé, chúng tôi xin phép về đây.”

Thẩm Dạ ngồi bất động trên sofa. Vừa rồi cậu do dự, không biết có nên nói chuyện kia với chú cảnh sát hay không.

Có điều pho tượng đã vỡ nát, mà cậu thì để ý, nghiêm túc quan sát thì phát hiện trong mắt bọn họ cũng có sợ hãi.

Có lẽ… Căn bản là bọn họ không dám quản chuyện này.

Thẩm Dạ chợt mở miệng nói: “Nếu lỡ sau này có người đến bệnh viện, lại đụng phải chuyện này thì sao? Cũng không có bất kỳ cách xử lý nào ạ?”

Đám cảnh sát dừng bước.

Một người nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm đáp lời: “Bạn học Thẩm, tôi hiểu cảm xúc của cậu. Thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết một chuyện: Phía trên đã phê chuẩn, bệnh viện kia chẳng bao lâu nữa sẽ bị bỏ hoang, không cho bất kỳ ai ra vào nữa.”

Thẩm Dạ nhìn huy hiệu cảnh sát trên ngực đối phương.

2 thanh trường đao giao nhau, phía trên có 3 ngôi sao lơ lửng… chứng tỏ người này là một vị cảnh sát trưởng.

Nói cách khác, toàn bộ khu Đông Thành này đều do người này quản lý.

Còn trẻ thế mà…

Thẩm Dạ cẩn thận quan sát vị cảnh sát trưởng này thì thấy anh ta có đôi mắt một mí hẹp dài, thỉnh thoảng lại toát ra vẻ lười biếng. Lúc ngồi cũng là kiểu hai chân bắt chéo, nửa thân trên tựa vào ghế, rặt vẻ ‘không muốn gây chuyện’.

Cậu hiểu rồi.

Nguyền rủa của Vạn Đọa Ác Quỷ Vương cấp bậc cao nhất, không chỉ đám cảnh sát này bó tay chịu chết mà chính phủ cũng cảm thấy khó mà giải quyết được.

Chuyện này dừng ở đây, mình cứ giả vờ không biết là tốt nhất.

Thế nhưng… Thẩm Dạ chỉ là một học sinh cấp 2 bình thường.

Cho dù thành tích học tập ưu tú thì cũng không đáng để người ta phải hao tốn thứ đồ lợi hại như pho tượng nguyền rủa của Vạn Đọa Ác Quỷ Vương để đối phó với cậu.

Thẩm Dạ âm thầm suy nghĩ nhưng trên nét mặt lại tươi cười, nói: “Cảm ơn ngài đã nói cho tôi biết chuyện này. Tôi chỉ sợ vạn nhất có người muốn đối phó với mình.”

Cảnh sát trưởng không nhịn được, khoát tay: “Cậu chỉ là một học sinh cấp 2, quan hệ xã hội vô cùng đơn giản. Chúng tôi không phát hiện ra cậu có kẻ thù lợi hại như thế.”

Bầu không khí có chút xấu hổ.

Một cảnh sát mập mạp nở nụ cười hiền lành, tiếp lời: “Bạn học Thẩm, cậu đã bỏ lỡ môn đầu tiên trong kỳ thi lên cấp 3. Không thể vào trường trọng điểm nhưng trường bình thường thì vẫn còn cơ hội. Cố lên nhé!”

“Chuyện này nói đến đây thôi, chúng tôi còn công vụ nên không quấy rầy gia đình nữa.” Cảnh sát trưởng đứng dậy, nói.

Mấy cảnh sát khách cũng đứng dậy theo, chuẩn bị chào hỏi rồi ra về.

“Cảm ơn các anh đã cố tình đến nhà thông báo.” Thẩm Thời An nói.

Triệu Tiểu Thường đi mở cửa, tiễn nhóm cảnh sát ra ngoài.

Chờ đến khi mọi người ra đến cửa, lúc đứng trên hành lang, vị cảnh sát trưởng kia đột nhiên lên tiếng: “Mọi người xuống trước đi, tôi mượn toilet nhà họ dùng một chút.”

“Vâng.” Cả đám cảnh sát xuống lầu.

Cảnh sát trưởng trẻ tuổi quay người vào nhà, đi thẳng vào toilet.

Chờ hắn xả nước xong, lại đặt một tấm danh thiếp vào tay Thẩm Dạ, thấp giọng nói: “Nếu lỡ có chỗ nào không đúng, gọi điện thoại cho tôi.”

Anh ta thở nhẹ nói nhỏ nhưng thần sắc rất nghiêm túc, dáng vẻ ‘giải quyết việc chung’, ‘không kiên nhẫn’, ‘qua loa’… lúc nãy đều bị quét sạch.

“Cảm ơn ngài đã hao tổn tâm trí như vậy.” Thẩm Thời An và Triệu Tiểu Thường cảm động nói.

Thẩm Dạ cúi đầu nhìn tấm danh thiếp.

[Lạc Phi Xuyên.]

Đây là tên của cảnh sát trưởng, mặt sau là địa chỉ cơ quan và điện thoại liên lạc.

Thẩm Dạ lấy điện thoại di động, cẩn thận lưu số của cảnh sát trưởng Lạc.

Triệu Tiểu Thường đóng cửa nhà, cảm khái nói: “Vị cảnh sát trưởng này rất có trách nhiệm.”

“Đúng thật đấy. Tiểu Dạ, qua đây với ba.”

Thẩm Dạ theo ông đến thư phòng.

Thẩm Thời An đưa cậu một viên thuốc, dặn dò cẩn thận: “Đây là Bổ Tủy đan, để lúc bụng đói thì ăn hết nhé.”

Thẩm Dạ mở hộp thì thấy một viên đan dược màu xanh sẫm, tản ra mùi thuốc nồng đậm đập vào mắt.

“Sức khoẻ của con đã khôi phục rồi, đan dược này quá đắt. Đừng ăn thì hơn ạ.” Thẩm Dạ nói.

Bổ Tủy đan danh tiếng lẫy lừng, tất nhiên là Thẩm Dạ biết nó đắt đỏ đến mức nào.

Vật giá hiện giờ 3 đồng có thể ăn một bát mì thịt bò, 40 đồng có thể gọi một nồi lẩu lớn. Điện thoại di động cũng chỉ mấy trăm đồng.

Viên Bổ Tủy đan này giá trị 1 vạn 6… đấy là còn có tiền chưa chắc đã mua được.

Thẩm Thời An làm việc ở trạm phòng dịch, cơ quan trong như nước nên chẳng có màu mè gì.

Triệu Tiểu Thường là giáo viên tiểu học, thu nhập cũng rất bình thường.

Vì mua viên đan dược này, của cải trong nhà hẳn là đã bị đào rỗng cả rồi.

Hình như ông nội rất giàu…

Nhưng trong trí nhớ của Thẩm Dạ, cha cậu rất ít khi nhắc đến ông, cũng rất ít khi qua lại.