Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đám người đến gây sự liền đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Minh hừ nhạt, mở miệng nói: “Ai bảo mày đối xử như thế với Triệu Dĩ Băng. Bọn tao ngứa mắt, không nhìn được.”

“Đúng đấy. Cô ấy nói lúc sau mày còn chạy đến, mắng cô ấy một trận.”

“Cô ấy khóc đến tận trưa.”

“Thằng ranh này, đúng là làm người ta hận đến ngứa răng.”

Thẩm Dạ bình tĩnh nhìn bọn họ.

Chuyện buổi sáng, sau khi kết thúc cậu vốn cho rằng Triệu Dĩ Băng sẽ ngừng chiến.

Nhưng giờ xem ra cô ả định trốn đi bán thảm, tẩy não người ta.

Đúng lúc này lại thả ra đại chiêu.

“Lốp xe dự phòng của Triệu Dĩ Băng à!” Thẩm Dạ đã hơi mất kiên nhẫn.

Thi cử đến nơi rồi, cậu còn phải tranh thủ từng giờ từng phút để làm bài. Thế mà lại bị mấy chuyện lông gà vỏ tỏi này vướng víu.

“Nói xem các cậu muốn gì.” Thẩm Dạ nói. 

“Về sau mày không được dây dưa với Triệu Dĩ Băng nữa.” Tôn Minh mở miệng nói.

“Được.”

“Tránh xa cô ấy ra.”

“Mày đã không vào được trường cấp 3 trọng điểm, đừng có quấn lấy cô ấy nữa.”

Cả đám mồm năm miệng mười nói.

Thẩm Dạ cầm đề thi trên bàn, đưa lên trước mặt bọn họ rồi nhếch miệng cười: “Tôi còn đang giải đề, căn bản là không hề đi tìm cô ta, dây dưa kiểu gì?”

Mấy người kia tịt ngòi, không nói được câu nào.

Tôn Minh lấy di động, bấm một dãy số rồi mở loa ngoài.

“Alo?” đầu bên kia vang lên giọng nói của Triệu Dĩ Băng.

“Băng Băng, tôi đang ở chỗ Thẩm Dạ.” Tôn Minh nói.

“Làm gì thế! Mấy cậu biết rõ cậu ta bắt nạt tôi, sao còn chơi với cậu ta?” giọng nói của Triệu Dĩ Băng đã có chút tủi thân.

“Tôi đã nói rõ với Thẩm Dạ rồi. Cậu ta cũng quyết định sau này sẽ không chọc đến cậu nữa.” Tôn Minh nói.

Cậu ta đưa di động đến trước mặt Thẩm Dạ.

Cậu chàng cảm thấy có thể phối hợp một tí…

Triệu Dĩ Băng vừa nói ‘mấy cậu biết rõ cậu ta bắt nạt tôi’ chứ không phải là ‘cậu biết rõ cậu ta bắt nạt tôi’.

Chuyện này chứng tỏ cô ta biết rõ những chuyện xảy ra ở đây, biết đám nam sinh này đang làm gì.

Có thể tránh xa loại con gái này, cậu cầu còn không được.

“Triệu Dĩ Băng, sau này tôi sẽ không trêu vào cậu nữa.” Thẩm Dạ nói.

“Tôi rất ghét cậu.” Triệu Dĩ Băng thẳng tay cúp máy.

Tít… tít…

Di động truyền đến tiếng báo máy bận.

“Được rồi. Chuyện cũng làm xong rồi, mấy cậu đi trước đi, tôi còn phải giải đề thêm một lúc nữa.” Thẩm Dạ mỉm cười, nói với mấy người kia.

Tôn Minh đột nhiên đánh một quyền.

“Cô ấy ghét mày, nghe rõ chưa? Thằng ẻo lả chết tiệt, cứ nhìn thấy cái mặt mày là tao lại thấy khó chịu!” Cậu ta chửi.

Hành động này đã kích phát cảm xúc của những người đang vây quanh Thẩm Dạ, hùa nhau tay đấm chân đá.

Thẩm Dạ không có tí không gian nào để tránh né. Cậu đưa tay cản mấy lần nhưng đột nhiên lại lảo đảo, đứng không vững. Sau lưng truyền đến cảm giác đau rát.

“Thế này mà cũng là đứng nhất khối?” Tôn Minh cười khẩy.

Vừa nãy, quyền đầu tiên của cậu ta bị đỡ được nên tranh thủ lúc cậu quay người ứng phó với kẻ khác, ra tay đánh lén từ phía sau. Cuối cùng cũng thuận lợi!

Chỉ chớp mắt này, nụ cười trên mặt Thẩm Dạ đã tắt ngúm.

Nói cho cùng thì chúng mày chỉ muốn đánh người, đúng không?

Ngay lúc chuẩn bị thi lên cấp 3, bất chấp hậu quả đi đánh một học sinh đã bỏ lỡ một môn thi.

Học sinh này còn từng là Top 1 của khối nên đánh chắc chắn sẽ rất sướng tay, rất thoả mãn.

Sau này nhớ lại, cũng là một chuyện rất thú vị.

Hơn nữa còn có thể lấy lòng Triệu Dĩ Băng, ra mặt cho cô ta, làm cô ta vui.

Dù sao thì cô ta cũng nói: “Tôi rất ghét cậu.” còn gì.

Cô ả cũng muốn cậu bị đánh cho một trận đây mà.

Một công đôi việc, mọi người cùng vui.

Hay lắm!

“Cắn nuốt đầu mục.” Trong lòng Thẩm Dạ thầm hô.

Đầu mục <Người Một Nhà> này cậu đã dùng thử, thấy nó khá là gân gà. 

Đã thế mỗi ngày lại chỉ dùng được một lần, còn phải dùng với người có thực lực không chênh lệch với mình là mấy.

Nếu vừa rồi có sát thủ mò đến, đúng là chẳng có tác dụng gì.

Trong nháy mắt, mấy hàng chữ nhỏ tản ra ánh sáng đã xuất hiện trên võng mạc Thẩm Dạ.

[Cắn nuốt thành công.

Đã cắn nuốt đầu mục màu Lục, thu được 3 điểm thuộc tính.

Trước mắt, tổng số điểm thuộc tính của bạn là: 4.

Dựa theo ý nghĩ của bạn, điểm thuộc tính sẽ tạm thời cộng vào Sức Mạnh.

Sức Mạnh của bạn là: 5.2 (1.2 + 4 ).

Điểm thuộc tính cơ bản cộng vào Sức Mạnh cũng không đơn giản là sức trâu, cậy mạnh. Nó chính là đại diện độ cứng cỏi của sinh mệnh, thân thể. Là sức chịu đựng của ngũ phủ lục tạng, tính bền dẻo của kỳ kinh bát mạch, lực bộc phát của máu thịt trên cơ thể. Là tiêu chuẩn sống hay chết của toàn bộ tế bào… tất cả những thứ này tập hợp lại với nhau, được gọi là Sức Mạnh của một người.

Bụp!

Lại một quyền nữa đánh lên người Thẩm Dạ, cậu vẫn không nhúc nhích.