Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Một bên khác, ở sân thể dục đối diện, dưới bóng cây.

Hiệu trưởng đang tiếp đãi một người đàn ông có vẻ ngoài khá lôi thôi, tóc tai dài thượt, râu ria xồm xoàm. Bọn họ cùng quan sát bài thi mô phỏng trên sân thể dục.

“Thân pháp của đứa nhỏ này khá thú vị.” Người đàn ông khẽ gật đầu.

“Đúng thế. Đây chính là học sinh đứng đầu khối của chúng tôi.” Hiệu trưởng có chút tiếc hận: “Trò ấy đã bỏ lỡ môn thi đầu tiên, tôi cảm thấy thật sự đáng tiếc nên mới mời ngài đến xem thử.”

Người đàn ông ngáp dài, lười biếng nói: “Rất có thiên phú về mặt thân pháp. Nếu tinh thần lực cũng thi được điểm tối đa… bảo tôi cho cậu ấy một cơ hội thì cũng không phải chuyện không thể.”

“Tối đa điểm Tinh Thần Lực? Quản lý Tiền, yêu cầu có phải là cao quá rồi không?” Hiệu trưởng không nhịn được, hỏi.

Dù sao thì mặt yếu nhất của Thẩm Dạ đúng là tinh thần lực.

Tuy trong mắt trường học, Tinh Thần Lực của cậu cũng không tệ lắm nhưng nếu xếp chung với toàn thành phố, thậm chí là tỉnh thì đúng là rất bình thường.

Sắc mặt người đàn ông kia cũng lộ vẻ chần chờ, sau đó lắc đầu nói: “Tinh Thần Lực không đủ thì bó tay, hết cách rồi.”

“Đợi đến bài thi Tinh Thần Lực rồi nói tiếp vậy. Có lẽ trò ấy có thể lấy được điểm cao.” Hiệu trưởng nói.

“Điểm cao thôi cũng không được. Chỉ có max điểm mới đạt yêu cầu.” Người đàn ông cường điệu.

Hiệu trưởng không nhịn được, thở dài.

Tất nhiên là Thẩm Dạ vẫn hồn nhiên, chẳng hề biết đến chuyện này.

Lúc này đã gần giữa trưa, không ít bạn học đã hoàn thành bài thi mô phỏng nên đi thẳng về ký túc xá.

Còn có không ít kết bạn đến căng tin.

Trần Hạo Vũ đi tắm sạch mớ thuốc màu lòe loẹt trên người.

Cậu ta đã hẹn trước với Thẩm Dạ sẽ gặp nhau ở trên con đường nhỏ phía ngoài căng tin, cùng ăn rau xào.

Vẫn còn ít thời gian, Thẩm Dạ tranh thủ quay lại phòng học, bắt đầu giải một bộ đề < Ngữ Văn và Kiến Thức Khoa Học >.

Xoát đề!

Nhất định phải xoát đề!

Toán lý hoá còn đỡ, còn na ná nhau chứ mấy môn khoa học xã hội, nhân vật lịch sử hay tác phẩm văn học này kia… tất cả đều lạ hoắc, đều phải học lại.

Cậu không giống với những bạn học khác. Có rất nhiều kiến thức trong ký ức, phải thông qua luyện tập mới kích hoạt được.

Trên thực tế, môn cậu không nắm chắc nhất chính là < Ngữ Văn và Kiến Thức Khoa Học >.

Biển đề bao la!

Đúng là khiến người ta muốn suy sụp.

Thẩm Dạ dốc toàn lực, vùi đầu làm bài. Không biết từ lúc nào, đã đến giữa trưa.

Ngay lúc tiếng chuông vang lên, Thẩm Dạ vừa ngẩng đầu đã giật mình phát hiện: lớp học trống không, bạn bè đi sạch rồi.

Đã đến giờ cơm trưa, ai cũng đói rồi.

Thẩm Dạ vươn vai, chuẩn bị giải nốt đề bài cuối cùng rồi chạy đi tìm Trần Hạo Vũ ăn cơm.

Ngoài cửa sổ, một bóng người cao lớn chặn mất ánh sáng.

Cừu, Cừu Sôi Nổi?

“Có việc gì à?” Thẩm Dạ hỏi.

“Thằng khốn này, Triệu Dĩ Băng căn bản là không muốn để ý đến mày.”  Tôn Minh nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ vẻ hung ác, miệng phun ra một câu rất khó nghe.

“Thế thì tốt quá.” Thẩm Dạ mỉm cười, đáp.

“Đừng tưởng ra vẻ không quan tâm thì có thể hấp dẫn sự chú ý của cô ấy.” Tôn Minh giễu cợt.

“Tôi cũng không muốn gặp cô ta nữa, thật đấy.” Thẩm Dạ chân tâm thật ý nói.

Tôn Minh lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi quay về phía hành lang, vẫy vẫy tay.

Sáu, bảy nam sinh lập tức đi đến.

Bọn họ vào phòng học, đóng cửa, vây quanh Thẩm Dạ.

Thẩm Dạ cười cười, mở miệng nói: “Cần gì chứ, người một nhà cả mà!”

Đầu mục <Người Một Nhà> đã được kích hoạt!

Chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt mấy người kia đều thay đổi.

“Quan hệ của bọn mình tốt như thế,  quây tôi lại làm gì?” Thẩm Dạ khoanh tay, hỏi.

“Hết cách rồi. Triệu Dĩ Băng nói: hi vọng tôi sẽ giúp cô ấy xả giận.” Tôn Minh ngượng ngùng gãi đầu.

“Đúng đấy. Chúng tôi cũng đâu muốn đánh anh em của mình. Đúng là khiến người ta khó xử mà.” Một nam sinh nói.

“Đều tại tôi thích cô ấy quá. Với lại người anh em này, bình thường cậu cũng kiêu ngạo quá nên tôi mới ngứa tay, muốn đánh mấy cái.” Lại có nam sinh khác lên tiếng.

“Thôi coi như xong. Đều là người một nhà, tôi không ra tay đâu.”

“Đúng đấy.”

Bọn họ mồm năm miệng mười, tranh nhau nói.

10 giây. 

Hết giờ rồi.

Mấy người kia bắt đầu hoảng hốt, đảo mắt đã quên sạch những gì mình vừa nói, lại bắt đầu vây quanh cậu.

Thẩm Dạ đặt di động lên bệ cửa sổ, cất kỹ đồ dùng học tập của mình rồi mới chậm rãi đứng lên.

Nghe mấy thằng đần này nói xong, cuối cùng Thẩm Dạ cũng yên tâm được rồi.

Đây chỉ là học sinh gây sự đánh nhau, trong đám này không có kẻ muốn giết cậu.

“Tôi không muốn gây chuyện.” Thẩm Dạ thành khẩn nói tiếp: “Tôi hi vọng các cậu nghĩ cho kỹ. Mai chính là môn thứ 2 trong kỳ thi chính thức. Cái môn thân pháp này cực kỳ quan trọng. Nếu bị ảnh hưởng, phát huy không tốt sẽ liên quan đến tiền đồ cả đời đấy. Hy vọng các cậu sẽ cân nhắc lại.”