Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phó Thư Nhã trấn áp Lục Văn, cười khẽ nói:

- Con ngoan! Bản thân nỗ lực thì tốt, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, đừng nghe ba con nói bậy, bản thân con vui vẻ là quan trọng nhất.

Ở bên ngoài là nữ cường nhân, trong nhà chỉ là một người mẹ dịu dàng thương yêu con cái.

Lục Trạch nhìn ba mẹ, ánh mắt lóe lên, toét miệng:

- Con sẽ cố gắng, đại học Liên Bang, con thi đậu cho hai người xem!

Sau khi quyết định muốn thi vào đại học Liên Bang, Lục Trạch càng bắt đầu cố gắng tu luyện. Mỗi ngày sáng luyện tập võ kỹ, tối đi vào không gian săn bắt giết thỏ đạt được tiểu quang đoàn, sau đó tu luyện.

Hắn phát hiện trong không gian săn bắt trừ thỏ và cự lang ra, còn có rất nhiều sinh vật khác. Có chim ưng khổng lồ sải cánh hơn mười mét, cả người màu vàng, có sư tử cao hơn hai mét, cả người đỏ choét.

Hắn hơi bất hạnh phát hiện, thì ra thỏ con vậy mà là đáy chuỗi thức ăn ở thảo nguyên, mà cấp bậc của hắn và thỏ con không kém nhau mấy.

Mỗi lần đi vào không gian săn bắt, tầm hơn hai tiếng thì hắn sẽ đụng phải mấy sinh vật hùng mạnh khác, sau một phen vật lộn vùng vẫy, Lục Trạch chết ngay tại chỗ.

Chẳng qua, thực lực của hắn cũng đang không ngừng tăng cao trong quá trình chiến đấu và nguy cơ sống chết.

Luyện nhục viên mãn, huyết nhục của hắn trở nên tràn đầy sức sống, tỏa ra bảo quang óng ánh; luyện gân viên mãn, toàn bộ gân trong cơ thể biến thàng màu vàng, tỏa ra ánh vàng nhạt lấp lánh; luyện cốt viên mãn, xương cốt toàn thân trơn bóng như ngọc, cả người sáng bóng tựa như tác phẩm nghệ thuật.

Mà quyền pháp cơ bản và bộ pháp cơ bản của hắn đã đại thành. Chỉ cần có thời cơ nhất định là có thể đạt tới cảnh giới viên mãn.

Trong không gian săn bắt.

Vẫn là thảo nguyên cũ kia, tuy rằng bây giờ đám siêu cấp đại bạch thỏ đã hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Trạch, chỉ cần một đòn là có thể giết ngay, nhưng quái vật khác bà mẹ nó hắn một loài cũng không dám chọc, hắn cũng rất tuyệt vọng.

Chỉ có thể tiếp tục làm thợ săn giết thỏ.

Lục Trạch lúc này đang vẻ mặt đần thối nhìn hai con thỏ ở không xa phía trước. Một con cả người đen tuyền, một con trắng bóc, thỏ đen giá trị ba đoàn sáng, thỏ trắng không kém với thỏ trắng siêu lớn gặp lần đầu.

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là thỏ đen lúc này đang nằm rạp trên người thỏ trắng, thân dưới hóa thành tàn ảnh, rung động dữ dội, đúng là mô tơ điện hàng thật giá thật.

Lục Trạch nhìn thỏ đen sau mấy giây đưa đẩy, phát ra tiếng kêu thảm, sau đó vẻ mặt thỏa mãn ngã xuống đất. Mấy giây sau nó lại bò lên trên người thỏ trắng một lần nữa bắt đầu đẩy đưa, nửa tiếng sau, cả chục lần, quả thật là như phát điên!

Giữa ban ngày ban mặt, trời trong nắng sáng, hai con thỏ này lại làm chuyện bất chính thế này, đúng là không có thiên lý, Lục Trạch định thay trời hành đạo.

Khi thỏ đen lại một lần vẻ mặt thỏa mãn ngã xuống đất, Lục Trạch bỗng bùng nổ, cơ thể bắn ra khỏi chỗ ẩn núp, khi hai con thỏ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái “hiền giả” lấy lại tinh thần thì hắn đã vung hai đấm đánh chết bọn nó.

Lục Trạch lạnh lùng vô tình nhìn thi thể thỏ hóa thành tro bụi, trong lòng cười khinh: “Chỉ là thỏ mà cũng rắc cẩu lương, đáng chết!”

Nhặt năm đoàn sáng từ dưới đất lên, Lục Trạch phát hiện trong bụi cỏ cách chỗ hai con thỏ này không xa lại có một cái hang động lớn.

Hang động rộng chừng hơn một mét, Lục Trạch chỉ cần cúi người cũng có thể đi vào dễ dàng. Hắn nhìn tro bụi trên đất, lại nhìn nhìn hang động, thầm nói trong lòng:

“Không phải là hang thỏ chứ? Có nên đi vào xem thử không đây?”

Theo tu vi tăng lên, nhu cầu của Lục Trạch với quang đoàn càng ngày càng lớn. Bây giờ hắn một tiếng cần tốn mười cái, một buổi tối cần tốn bảy tám chục cái, mà thỏ cho chỉ có nhiêu đó, hắn đã sắp nhập không đủ xuất rồi.

Nếu như là hang thỏ, số lượng thỏ hẳn là sẽ không ít nhỉ?

Lục Trạch quyết định vẫn đi vào xem thử, dù sao bên ngoài nguy hiểm như vậy, lúc nào cũng có thể gặp phải sinh vật mạnh hơn sau đó bị đánh chết, còn không bằng đi vào hang thỏ xem sao.

Nghĩ tới đây, Lục Trạch cúi người chui vào.

Bên trong hang thỏ lối đi ngoằn ngoèo, cảnh vật chung quanh u ám, nếu không phải tu vi nâng cao, thị lực cũng tăng theo, nhắm chừng hắn chỉ có thể dựa vào vận may đi lung tung.

Đi tới hơn trăm mét, Lục Trạch cảm giác không gian trước mắt trở nên rộng rãi hơn, hắn ngưng thở, nhẹ nhàng đến gần.

Trong hoàn cảnh tối tăm, Lục Trạch thò đầu ra, nhìn thấy phía trước trống rỗng khoảng mấy trăm mét vuông, chen chúc từng con thỏ khổng lồ, số lượng xấp xỉ hơn trăm con.

Bên cạnh hang động còn có mấy lối đi, Lục Trạch đoán có lẽ là lối vào hang động khác, hoặc là lối ra khác. Thỏ khôn có ba hang, thỏ trong không gian săn bắt này càng thông minh hơn thỏ trên trái đất một tí, đương nhiên hẳn là cũng có tập tính này mới đúng.

Đúng lúc Lục Trạch thò đầu ra, có mấy con thỏ đặc biệt khổng lồ dựng thẳng lỗ tai cảnh giác. Bọn nó ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ máu nhìn về phía Lục Trạch.

Lục Trạch lập tức bò rạp xuống trong đường hầm nín thở, thở mạnh cũng không dám.

Mẹ bà, con thỏ này lớn như cự lang xanh kia, đúng là đáng sợ.

Cũng không biết so với cự lang thì thực lực nó có mạnh thế không. Lục Trạch hiện tại gặp phải cự lang xanh vẫn cứ bị thịt, nếu thỏ cũng mạnh như vậy thì hắn rất nguy hiểm.

Đúng lúc này, sau lưng Lục Trạch truyền đến tiếng vang nhỏ, hơn nữa tiếng động càng ngày càng gần. Lục Trạch giật mình:

“Có thỏ quay về”.