Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ta nói CMN ngươi nghe thấy không!!!

Nội tâm Lục Trạch tuyệt vọng, vừa đột phá bát phẩm, vừa rèn luyện lục phủ viên mãn, phải biết rằng Lục Ly là hoàn toàn dựa vào bản thân, thiên phú như vậy, Lục Trạch chỉ có thể nói đại lão ngươi thắng.

Đồng thời, Lục Trạch nghĩ tới đợi mình tốt nghiệp thí luyện, đưa đoàn sáng cho Lục Ly sử dụng, đến lúc đó dựa vào thiên phú của nàng chắc chắn có thể trở nên càng mạnh hơn.

Nhưng mà hiện giờ trong lòng Lục Trạch lại hơi tuyệt vọng, vốn còn cho rằng bản thân đủ rồi, nhưng kết quả phát hiện đều là ảo giác.

Phản sát cái gì, không tồn tại! Muội muội ngươi vẫn là muội muội ngươi!

Chẳng qua Lục Trạch cũng không phải không có ưu thế, mỗi một cảnh giới nhỏ viên mãn đều mang lại hiệu quả khác nhau, luyện da viên mãn thì sức phòng ngự của hắn tăng mạnh, mà lục phủ ngũ tạng viên mãn chỉ là sức chịu đựng, sức khôi phục và các loại kháng tính tăng lên, hai người lại không phải đánh đến sống chết.

Lục Trạch cảm thấy mình ít ra vẫn có thể chống đỡ hơn hôm qua. Nguyện vọng nhỏ bé biết bao nhiêu, chỉ cần đỡ đòn là được, Lục Trạch hơi muốn khóc.

- Ca ca, A Ly sắp lên ha?

Nói xong, Lục Ly giẫm hai chân một cái, tóc đen bay múa, cơ thể phá không bắn về phía Lục Trạch.

Tay nhỏ trắng muốt hóa chưởng mang theo sóng khí đánh tới phía ngực Lục Trạch, so với hôm qua sức mạnh mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, hiển nhiên Lục Ly lại định đánh hắn một trận.

Lục Trạch chớp động bước chân, khuỷu tay trái đâm nghiêng đánh tới cổ tay Lục Ly, Lục Ly nhếch môi, biến chưởng thành trảo, chụp lấy khuỷu tay Lục Trạch, sau đó cổ tay chấn động một cái, Lục Trạch cảm giác cả người bay lên trời.

Ầm!

Cả người Lục Trạch bị Lục Ly nhấc lên ném mạnh xuống đất.

Ngực Lục Trạch nghẹn lại, cảm giác hơi đau, xương sườn như muốn nứt ra, đối với loại va chạm này phòng ngự của hắn vẫn chưa đủ mạnh.

- Lại tới!

Lục Trạch đứng dậy, nhìn Lục Ly.

Dù sao có thuốc biến đổi gen, có thể hồi phục. Hiện tại hắn cần nhanh chóng đột phá quyền pháp lên cấp tinh thông, nếu như thân pháp có thể đột phá thì càng tốt hơn.

Ầm!

Rầm!

Rầm!

Ngã xuống đất từng lần một, Lục Trạch giãy dụa đứng lên, lại gia nhập chiến đấu lần nữa, dùng tâm lĩnh ngộ quyền pháp cơ bản và bộ pháp cơ bản, dần dần quyền pháp càng thêm mượt mà tự nhiên, bộ pháp cơ bản cũng càng linh hoạt. Tuy rằng vẫn bị nện xuống đất ầm ầm, nhưng mà thời gian Lục Trạch kiên trì đã càng lúc càng lâu.

Sau hơn nửa tiếng, Lục Trạch nằm ngửa trên đất, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngay cả sức đứng lên cũng không có.

Toàn thân trên dưới không có một chỗ cơ bắp nào mà không đau nhức, xương sường sợ là không thật sự gãy chứ?

Lục Trạch khóe miệng co quắp, nhãi con Lục Ly này ra tay thật sự hung ác.

- Này, thuốc, có thể uống không?

Lục Ly đi tới cạnh hắn, Lục Trạch xoay đầu, nhìn một đường đi lên, hai chân trắng thon dài thẳng đuột, bên trên là quần thể thao bó sát người.

Chậc, đánh giá kém!

Đi lên nữa là bộ ngực sóng lớn mãnh liệt, ngăn cản mặt nàng.

Lục Ly ngồi xổm xuống, trên gương mặt xinh đẹp cũng lấm tấm mồ hôi, nàng cau mày:

- Lục Trạch, hỏi ngươi đó?

Lục Trạch giơ giơ tay, phát hiện cánh tay cũng hơi không có sức, dù sao bị gia hỏa này nắm cánh tay ném nhiều lần như vậy, chắc chắn là không có sức rồi.

Lục Ly thấy thế, vén vén tóc dài, lộ ra góc nghiêng trắng nõn, vặn mở nắp bình thuốc, vươn tay để bên khóe miệng Lục Trạch:

- Nè, uống mau.

Lục Trạch há miệng, nước thuốc được Lục Ly đổ nhẹ vào miệng, còn là chua chua ngọt ngọt, mùi như sữa dâu, rất ngon.

Nước thuốc đổ vào bụng, cả người nổi lên ấm áp, qua một lúc Lục Trạch có thêm một chút sức lực, hắn hít một hơi khí lạnh:

- Lục Ly, ngươi cũng quá ác đi?

Trên mặt Lục Ly lại hiện lên nụ cười dịu dàng, nhu hòa nói:

- Nhưng mà ca ca tiến bộ rất lớn không phải sao? Là công lao của A Ly, phải cảm ơn A Ly đó?

Lục Trạch nghe vậy lại co giật khóe miệng, con nhóc này mỗi lần phúc hắc đều là mang nụ cười thế này, con mẹ nó cười có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng là nụ cười của ác ma.

Thật không hiểu rõ sao nàng lại có thể giấu lâu như vậy ở trong trường, mấy người đó lại không nhìn ra tí nào? Quả thật không thể tin nổi!

Nửa tiếng sau, Lục Ly đã đi tắm thay quần áo xong, Lục Trạch mới cảm giác có sức đi lại. Hắn từ từ đứng dậy đi xối mình một cái, thay quần áo quay về nhà.

Lục Ly về trước đã cùng ăn sáng với ba, còn có mẫu hậu đại nhân, Lục Trạch đi qua ngồi xuống.

Phó Thư Nhã mở miệng hỏi:

- Con trai ngoan! Nghe A Ly nói con mấy nay tiến bộ rất lớn?

Lục Trạch hơi sửng sốt, liếc nhìn Lục Ly điềm tĩnh ăn sáng, sau đó hơi gật đầu:

- Có chút tiến bộ ạ.

Lục Văn nghe vậy mắt sáng lên, người đàn ông tuổi trung niên đẹp trai nở một nụ cười mà đàn ông đều hiểu, vươn tay vỗ vỗ vai Lục Trạch:

- Cố lên, thi vào đại học Liên Bang, A Trạch à ba nói với con, trong đó toàn là gái xinh… phụt…

Lục Trạch nhìn Phó Thư Nhã mặt không đổi sắc trấn áp Lục Văn, run lẩy bẩy.

Má ơi, đáng sợ quá!