Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phản ứng của Ngô Thắng khiến Tần Thư Kiếm vô cùng kinh ngạc.

Nhìn vào phản ứng của các sơn phỉ Lương Sơn Trại khác, hắn còn tưởng rằng Ngô Thắng cũng gần như các sơn phỉ khác, đều là NPC không có chỉ số thông minh gì.

Nhưng bây giờ nói chuyện đôi câu với Ngô Thắng, Tần Thư Kiếm lại nhận ra biểu cảm của đối phương biến đổi rất phong phú.

Ngô Thắng dường như không giống đám NPC sơn phỉ kia, ở một ý nghĩa nào đó thì giống con người hơn.

"Hôm nay ta đi tuần núi, đúng lúc nhìn thấy..."

Vừa nói chuyện, Tần Thư Kiếm vừa đi về phía Ngô Thắng.

Ngô Thắng không có bất cứ phản ứng nào, sự chú ý đều đặt cả vào lời nói của Tần Thư Kiếm.

"Thấy cái gì?"

"Thấy... đao!"

Tần Thư Kiếm dứt lời, đại đao trong tay đã bổ mạnh về phía đỉnh đầu Ngô Thắng.

Lúc Ngô Thắng hoàn hồn đã thấy ánh đao sắc bén chém tới.

"Làm càn!"

Ngô Thắng thầm kinh hãi trong lòng, không chút nghĩ ngợi nhặt đao hổ đầu bên cạnh lên, đỡ đòn của đối phương.

Tần Thư Kiếm cầm đao bằng hai tay, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, sức mạnh Nhập võ 4 tầng được đẩy lên cực hạn, toàn bộ đều rót thẳng vào đại đao.

Mà Ngô Thắng cũng là Nhập võ 4 tầng, nhưng động tác đỡ đòn được thực hiện trong lúc bất ngờ, hoàn toàn không dốc được bao nhiêu sức lực.

Keng!

Hai lưỡi đao va chạm vào nhau, phát ra tiếng động chói tai.

Tay Ngô Thắng run lên, gan bàn tay nhất thời bị cứa rách, đại đao hổ đầu trong tay cũng không cầm nổi nữa, rơi xuống đất.

Đúng lúc Tần Thư Kiếm nhân cơ hội chém chết Ngô Thắng, thanh đại đao lại gãy làm đôi, chỉ còn nửa đoạn đao trong tay.

Biến cố đột ngột này làm hắn ngẩn ra.

Nhưng Tần Thư Kiếm nhanh chóng lấy lại tinh thần, chọc mạnh nửa đoạn đao trong tay về phía trước. Mà Ngô Thắng cũng đã dốc hết toàn lực, ngã xuống cái ghế bên cạnh.

Phập!

Nửa thanh đao cắm thẳng vào vai Ngô Thắng.

"A..." Ngô Thắng đau đớn kêu lên, trán đổ mồ hôi từng giọt lớn như hạt đậu.

Chết!

Ánh mắt Tần Thư Kiếm trở nên hung ác, hắn không rút đao cho mất thời gian, mà bỏ tay ra chuyển thành quyền, gắng sức đánh về phía Ngô Thắng.

Cảnh giới Nhập võ 4 tầng dốc toàn lực ra tay, dù là nắm đấm cũng phải có lực tương đương với ba trăm cân.

Nói là một đấm đơn giản, thực ra không khác gì búa tạ.

Không có chiêu thức chương pháp gì, Tần Thư Kiếm chỉ dùng hai tay đấm xuống như mưa về phía đầu và mặt Ngô Thắng.

Lúc đầu hắn ta còn phản kháng được vài đòn, nhưng khi thời gian trôi qua, dần đần chỉ có thể vừa bị động chịu đòn, vừa kêu lên thảm thiết.

Cho đến cuối cùng, tiếng gào thét cũng dần nhỏ lại.

Đợi đến khi đối thủ không còn động đậy, Tần Thư Kiếm mới dừng tay, không ngừng thở dốc.

Trong đại đường, bàn ghế vỡ nát, mặt đất hỗn loạn bừa bãi.

Ngô Thắng cả người đầy máu nằm thẳng cẳng dưới đất, mắt vẫn còn trợn trừng trừng, ngực không còn phập phồng nữa.

Hắn ta đã chết!

Trại chủ của Lương Sơn Trại đã chết!

Tần Thư Kiếm thở dốc vài hơi.

Có thể dễ dàng giết chết Ngô Thắng như vậy, tất cả là do đối phương không quá đề phòng hắn, hơn nữa Ngô Thắng hiển nhiên cũng không ngờ rằng một sơn phỉ nho nhỏ lại có thực lực không kém gì mình.

Ngay từ đầu đã mất tiên cơ, bại vong cũng là chuyện đương nhiên.

Tần Thư Kiếm thở lấy hơi xong, lúc này mới phản ứng lại, hắn nhặt thanh đại đao hổ khẩu của Ngô Thắng đánh rơi xuống đất lên.

Lúc cầm vào tay, cảm thấy nó rất nặng, trong đầu Tần Thư Kiếm cũng hiện ra thông tin hệ thống:

[Nhận được vũ khí "Hổ Đầu Đao" hạ phẩm!]

"Quả nhiên..."

Lúc thông tin hệ thống xuất hiện, Tần Thư Kiếm thầm nói một tiếng.

Nếu là game, đánh quái rơi đồ mới là quy trình chính xác.

Lúc trước giết đám sơn phỉ kia, thứ nhất là trên người đối phương không có thứ gì quý giá, thứ hai là trong lúc nhất thời hắn không nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng Hổ Đầu Đao mà Ngô Thắng đánh rơi, vừa nhìn đã biết hơn xa mấy thanh đao sứt mẻ trong tay đám sơn phỉ bình thường.

Sau khi bỏ Hổ Đầu Đao sang một bên, Tần Thư Kiếm nhìn về phía thi thể Ngô Thắng, hai mắt chợt sáng lên.

...

Sau khi hắn lục soát một hồi, thi thể của Ngô Thắng đột nhiên biến mất, giống như chưa từng xuất hiện. Mà vết máu dưới dất cũng biến mất không còn bóng dáng.

Chỉ có bàn ghế vỡ nát vẫn duy trì nguyên trạng như trước.

Trong tay Tần Thư Kiếm đã xuất hiện hai cuốn thư tịch nhăn nheo, cùng với một tấm thẻ bài đen thui bằng sắt.

Một cuốn là "Đoán Thể Kinh" phàm giai trung phẩm.

Một cuốn là "Hắc hổ đao pháp" phàm giai trung phẩm.

Ngoài ra, trên thẻ bài sắt còn khắc hai chữ đơn giản: Lương Sơn!

Thông qua nhắc nhở của hệ thống, Tần Thư Kiếm biết đây là lệnh bài của trại chủ Lương Sơn Trại.

Nếu sử dụng là có thể xóa bỏ địa vị của Ngô Thắng, trở thành tân trại chủ của Lương Sơn Trại.

Có điều sự chú ý của Tần Thư Kiếm tạm thời không đặt vào lệnh bài, mà là hai quyển bí tịch trong tay.

Khi hắn mở Đoán Thể Kinh ra đầu tiên, trong đầu cũng hiện lên nhắc nhở tương ứng.

[Có sử dụng "Đoán Thể Kinh" không?]

Tần Thư Kiếm không để ý, trực tiếp mở bìa của Đoán Thể Kinh ra.

Ngay sau đó, bí tịch Đoán Thể Kinh biến thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất, trong đầu hắn lại hiện ra một vài ký ức quen thuộc.