Từ NPC Sơn Trại Đến Đại BOSS

Chương 14. Cuộc đời cần có mục tiêu

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Giết người phóng hỏa bạc giắt đầy lưng, xây cầu sửa đường chết mất xác.

Lúc này Tần Thư Kiếm có thể cảm nhận được sâu sắc câu nói này rốt cuộc có ý gì.

Lần này tiêu diệt hiệu buôn Thừa Vận, hắn đã thu hoạch được khá lớn.

Lương Sơn Trại thu được một số bạc lớn như thế, trong thời gian rất dài nữa không cần phải sầu lo về chuyện lương thực nữa.

Có điều, so với hàng hóa cướp được, điều khiến Tần Thư Kiếm càng hài lòng hơn là 83 điểm sinh mệnh.

Có thể nói từ trước đến nay đây là lần đầu tiên hắn nhận được nhiều điểm sinh mệnh như thế.

Nếu không phải hiệu buôn Thừa Vận cống hiến, cho dù một lần giết sạch toàn bộ sơn phỉ trong Lương Sơn Trại, cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều điểm sinh mệnh như thế.

Mà quan trọng nhất là, sau chuyện này Tần Thư Kiếm phát hiện ra một cách khác để kiếm điểm sinh mệnh. Đó là thuộc hạ của hắn giết NPC, bản thân hắn cũng nhận được điểm sinh mệnh tương ứng. Việc này rất quan trọng đối với Tần Thư Kiếm, thậm chí nó còn có tính quyết định về tương lai sau này của hắn.

Phải biết rằng, lúc này muốn bước vào Nhập võ tầng năm cần phải có trên 100 điểm sinh mệnh, đừng nói đến tầng sáu, tầng bảy sau đó.

Càng về sau, mỗi một cảnh giới tăng lên càng cần một con số khổng lồ.

Dựa vào một mình Tần Thư Kiếm, sợ rằng giết người đến lúc trời tàn đất tận cũng chưa chắc đã thu đủ điểm sinh mệnh để tăng cấp.

Nhưng hiện giờ thì khác, không những hắn giết NPC có thể nhận được điểm sinh mệnh, mà thuộc hạ của hắn giết NPC cũng nhận được điểm sinh mệnh giống vậy. Càng đừng nói đến chuyện tương lai có thể giết người chơi cũng sẽ có điểm sinh mệnh.

Đánh một trận với hiệu buôn Thừa Vận, Tần Thư Kiếm chỉ giết một mình Hàn Tĩnh.

Những hộ vệ còn lại của đội buôn đều do sơn phỉ Lương Sơn Trại ra tay.

Nói cách khác, nếu chỉ dựa vào một mình Tần Thư Kiếm, căn bản không thể giết chết được toàn bộ hiệu buôn Thừa Vận, cũng không thể nhận được nhiều điểm sinh mệnh như thế.

Lúc đầu, Tần Thư Kiếm còn đang phiền não vì mình trở thành trại chủ Lương Sơn Trại, cho rằng đây là một sự ràng buộc đối với bản thân. Nhưng hiện giờ, Tần Thư Kiếm không còn suy nghĩ này nữa.

Làm sơn phỉ rất tốt, làm đầu lĩnh của sơn phỉ càng tốt hơn.

Hiện giờ trong Lương Sơn Trại có bảy mươi sơn phỉ, hơn nữa thực lực đều không cao lắm, nhưng nếu số lượng này gấp đôi, thập chí gấp mười lần, thực lực Lương Sơn Trại chắc chắn sẽ được tăng lên rất nhiều.

Mà thực lực của Lương Sơn Trại gia tăng, đồng nghĩa với việc hắn càng nhận được nhiều điểm sinh mệnh hơn.

Sơn phỉ thì làm gì?

Chặn đường cướp của?

Ỷ mạnh hiếp yếu?

Đối với Tần Thư Kiếm mà nói, những việc này đều không quan trọng, quan trọng là hắn tìm được con đường để tăng thực lực của mình lên một cách nhanh chóng.

Hiện giờ trong lòng Tần Thư Kiếm lại sinh ra một tham vọng, hắn muốn làm một đầu lĩnh sơn phỉ mạnh nhất. Điều này không xung đột với mục tiêu ban đầu của hắn, mà còn hỗ trợ cho nhau.

"Ôi, cuộc đời quả nhiên là cần mục tiêu, như vậy mới có động lực để tiến tới!" Tần Thư Kiếm mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm thấy sảng khoái.

Nhưng bây giờ hắn phải tăng thực lực của mình lên đã. Nhìn 83 điểm sinh mệnh, Tần Thư Kiếm rơi vào trầm tư.
Dựa theo tính toán của hắn, hắn chỉ cần cộng hơn 30 điểm sinh mệnh là có thể tăng Đoán Thể Kinh lên tầng 5.

Tuy chỗ còn thiếu không coi là lớn, nhưng cũng không hề nhỏ, trong thời gian ngắn muốn bù đắp lại không phải là chuyện dễ dàng.

Sau khi đánh nhau một trận với Hàn Tĩnh, mặc dù có ngoại lực phụ trợ, mới khiến hắn chiếm được tiên cơ, nhưng nếu nói một cách nghiêm chỉnh, kỹ năng thực sự tạo ra ưu thế áp đảo chính là Hắc hổ đao pháp đã đạt đến Lô Hỏa Thuần Thanh kia.

Trải qua thực chiến, Tần Thư Kiếm mới biết Hắc hổ đao pháp có thể mang đến sự khác biệt lớn thế nào.

"Hắc hổ đao pháp cấp bậc Lô Hỏa Thuần Thanh đã như vậy, nếu có thể tăng thêm một cấp nữa, có lẽ dù không tăng cảnh giới, thực lực cũng sẽ được tăng cường rất nhiều."

Đôi mắt Tần Thư Kiếm đảo quanh, cuối cùng trong lòng hắn hiện lên một suy nghĩ.

G-rào!

Một tiếng rít gào rung trời vang lên. Một con hắc hổ cao bằng hai người nhảy lên giữa núi rừng, nhất cử nhất động đều hiện ra uy thế của vua trăm loài.

Khí tức hung hãn ập vào mặt người khác. Sau đó, hắc hổ chợt lao đi, bổ về phía trước.