Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Sáng sớm, tia nắng đầu tiên vẩy xuống, chân trời ánh lên một màu vàng nhạt.

Trên thảo nguyên, nguyên một đám người nhìn một thiếu niên từng bước đi tới.

Hắn tay cầm Cốt mâu, áo da thú trên người sớm đã rách mướp, lộ ra thân thể cổ đồng tràn đầy lực lượng.

Dưới ánh mặt trời, toàn thân Cổ Trần như được phủ thêm một tầng kim quang, tựa như chiến thần giáng thế, khiến người kính sợ.

Kinh người nhất là trong tay hắn còn kéo theo một bộ thi thể Hung thú.

Ầm!

Chỉ thấy Cổ Trần tiện tay ném một cái, cái xác sói to lớn vắt ngang trước mắt đám người, bừng tỉnh cả một đám.

- Tộc trưởng?

Hắc Thổ kích động, thân thể có chút phát run nhìn Cổ Trần, tâm lý vừa chấn kinh, vừa cuồng hỉ, ngây ngốc không biết làm gì, tóm lại là khó thể bình tĩnh.

Không ít tộc nhân khác cũng kích động không thôi, tộc trưởng không sao, khiến bọn họ như tìm được chỗ dựa tinh thần, có người đáng tin cậy.

- Tộc trưởng, đây là...

Hắc Thổ nhìn xác sói to lớn, có chút không xác định hỏi.

Mọi người đồng loạt nhìn lại, từng đôi mắt nhìn chòng chọc vào cỗ thi thể Độc Giác lang to lớn, Hoang Lang loang lổ toàn máu, diện mạo dữ tợn, hai mắt trừng lớn chết không nhắm mắt.

Cho dù đã chết, nhưng thi thể Hoang Lang vẫn tản ra áp bách cực lớn, khiến người nhìn mà phát khiếp.

Thần sắc Cổ Trần bình tĩnh đảo qua đám người, nhìn vẻ mặt chờ mong sợ hãi thậm chí còn có chút bất định, không tin, phức tạp...

- Các tộc nhân.

Sau một hồi, hắn mở miệng, từng chữ nói:

- Nó, chính là Tế Thần, chính là mầm tai họa của chúng ta!

Một câu nói ra khiến đám người yên lặng, không người mở miệng, yên tĩnh tuyệt đối.

Mặc dù cũng có người đã đoán được, nhưng nghe lời nói ra từ miệng Cổ Trần, đám người mới rung động không tin nổi.

- Nó, nó là Tế Thần?

Đám Hắc Thổ trừng lớn hai mắt, trực câu câu nhìn thi thể Hoang Lang, rung động không cần nói cũng biết, nguyên một đám đầy không thể tin.

Tế Thần, lại là một đầu Độc Giác Hoang Lang, cũng là nó, hàng năm ăn mười tộc nhân trẻ tuổi của bọn họ.

Cũng là nó, làm bộ lạc run sợ không thôi, hoảng sợ không cách nào ma diệt.

- Không sai, nó chính là Tế Thần, kẻ đã ăn vô số tộc nhân của chúng ta.

Cổ Trần lạnh băng nói từng câu từng chữ, khiến lòng người phát lạnh.

Hai mắt hắn đầy mãnh liệt, quát to:

- Cái gọi là Tế Thần, chỉ là một con sói thành tinh, nó ăn tộc nhân của chúng ta, khiến chúng ta sợ hãi.

- Hiện, nó đã bị ta giết, cái gọi là Tế Thần, chết!

Tiếng rít gào ẩn chứa biệt khuất trong lòng Cổ Trần, phẫn nộ cùng sát khí khiến lòng người hoảng hốt.

Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, Tế Thần chết!

Tế Thần cường đại, ngọn nguồn hoảng sợ, Thần của bộ lạc, vậy mà chết rồi, bị tộc trưởng trẻ tuổi Cổ Trần giết chết!

Giờ khắc này, tất cả các tộc nhân cùng nhìn về phía Cổ Trần, ánh mắt tràn ngập kính sợ.

Ngay cả Hắc Thổ cũng càng thêm kính úy nhìn Cổ Trần, từng người cúi đầu, trên mặt biểu lộ rõ sự rung động, cuồng hỉ.

Bọn họ không thể tưởng nổi, không cách nào bình tĩnh nổi.

Tế Thần vô địch trong mắt bọn họ, lại bị giết!

- Từ nay về sau, bộ lạc không có Tế Thần, chúng ta không cần đem thân nhân của mình ra đổi bình an!

- Chúng ta, tự do!

Thanh âm của Cổ Trần truyền vào tai tất cả mọi người, âm thanh bất khuất, kiên định vang dội như rót niềm tin vào trong lòng đám người.

- Tộc trưởng thần uy!

Bỗng có tiếng hô to truyền tới, Hắc Thổ giơ cao Thạch mâu, mặt mũi đầy kích động gào thét, phát tiết hưng phấn trong lòng.

Rung động, quá rung động!

- Tộc trưởng thần uy!

- Tộc trưởng thần uy!

Nháy mắt, tất cả tộc nhân cùng reo hò, ai nấy giơ cao binh khí trong tay, huy vũ kêu gào.

Từng gương mặt đầy kích động, hy vọng, vui sướng... Phát ra tiếng hò hét kinh người.

Ánh mắt họ nhìn về phía Cổ Trần đầy kính sợ, tựa như nhìn thấy Thần. Tế Thần chết, là tộc trưởng giết, vậy hắn có năng lực Thí Thần.

Trước đó không ai tin Cổ Trần có thể đánh bại Tế Thần, trước khi hắn xuất hiện, tộc nhân đều cho là hắn đã chết.

Nhưng giờ ngược lại, Cổ Trần sống trở về, thậm chí còn kéo theo thi thể Tế Thần trở về, khiến mọi người chính thức nhận rõ Tế Thần là cái gì.

Nó là một con sói, một con sói thành tinh, nói cách khác là một đầu súc sinh, một đầu súc sinh có năng lực cường đại lại trở thành thần của bọn họ, một súc sinh ăn không biết bao nhiêu tộc nhân của bọn họ.

Hiện Tế Thần chết rồi, rốt cục không cần lo lắng nữa.

- Ô ô... Chúng ta rốt cục không phải dùng hài tử làm tế phẩm!

- Giết rất tốt!

- Con của ta...

Nữ nhân trong bộ lạc gào khóc, cao hứng kích động ôm lấy con của mình, càng có lão nhân bi thương muốn khóc lên, con bọn họ trước đó đã biến thành tế phẩm, nguyên một đám khóc như mưa.

Mặc kệ là nữ nhân hay lão nhân, thậm chí là thanh niên trai tráng trong bộ lạc... Đều tràn ngập cảm kích với Cổ Trần, ánh mắt sùng kính thật sâu.

Các tộc nhân vây quanh thi thể Hoang Lang reo hò, lại có người phẫn hận đá lên xác sói, phát tiết phẫn nộ cùng hoảng sợ trong tâm.

Cổ Trần yên lặng nhìn hết thảy, cũng không lên tiếng ngăn cản, mặc cho những tộc nhân này phát tiếc hoảng sợ đã lâu.

Khi tất cả phát tiết xong, nguyên một đám mới an tĩnh lại, tự chủ đứng một bên không nói, ánh mắt nhìn Cổ Trần mang theo kính ngưỡng thật sâu.

Từ giờ khắc này, vị tộc trưởng Cổ Trần này, đã trở thành tồn tại không thể thay thế trong lòng đám người.

- Tiểu Hắc, làm không tệ!

Cổ Trần nhìn tất cả tộc nhân đều đông đủ, không thiếu một người nào, liền hài lòng tán dương Hắc Thổ một câu.

Hắc Thổ nghe xong bỗng nhớ tới cái gì, thần sắc ảm đạm xuống:

- Tộc trưởng, tuy Tế Thần chết rồi, nhưng bộ lạc cũng mất rồi!

Đám người nghe xong liền trầm mặc, mặt lộ bi thương, mắt lộ lo nghĩ, không có nhà, không có bộ lạc, bọn họ sống thế nào?

Cổ Trần không nói gì, yên lặng nhìn về phía bộ lạc, ngọn núi ban đầu đã biến mất.

Đây là do Cổ Trần tạo thành, dù sao lòng hắn cũng hiểu, tình huống này là do hắn lấy đi Bảo cốt mà thành.

Ngọn núi sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích, vô số đất đá cây cối hỗn hợp thành một mảnh, bộ lạc ban đầu đã biến mất không thấy gì nữa.

Tất cả mọi người trầm mặc, không nói chuyện, có người thút thít, tràn ngập mờ mịt cùng bất lực với tương lai.

Bộ lạc, là nhà của bọn họ, là gốc rễ của bọn họ, giờ không còn bộ lạc, tựa như lục bình không rễ, trong lúc nhất thời liền mờ mịt.

- Bộ lạc mất rồi!

Có người tự lẩm bẩm, khóc thành mít ướt, âm thanh đầy chua xót cùng tuyệt vọng.

Người lớn, trẻ nhỏ vừa vui một lúc lại liền buồn, duy chỉ có Cổ Trần không khóc, lòng hắn lại trở nên yên lặng, mấy cái động nát thôi a, khóc cái rắm.

Vị trí của bộ lạc, một đám người đi tới bên ngoài phế tích, ngơ ngác nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mắt.

Bộ lạc của bọn hắn xong rồi!

Ngọn núi sụp đổ, hóa thành một vùng phế tích, bộ lạc đã biến mất.

Đám người trầm mặc không nói, không khí ngưng trọng, không người nói chuyện, trên mặt đầy bi ai.

- Ô ô ô...

Cổ Trần không nói chuyện, lẳng lặng nhìn bộ lạc hóa thành phế tích, không buồn không vui, có gì đáng lưu luyến.

Lúc này, Cổ Trần bỗng quyết định, nhất định phải dẫn bộ lạc đi hướng văn minh.

“Ta muốn thành lập Man Hoang Văn Minh cường thịnh!”

Một thanh âm vang lên trong lòng hắn, càng lúc càng to, đó là tín niệm của hắn, từ khi hắn tru sát Tế Thần, hắn đã có niềm tin này.

Niềm tin, là một loại lực lượng, một loại tinh thần, người không tín chẳng khác nào cái xác không hồn.

Người một khi có niềm tin, liền có một lực lượng vô hình chống đỡ, thúc đẩy không ngừng đi tới.

- Các tộc nhân!

Cổ Trần chậm rãi quay người, mặt đầy kiên định, ánh mắt lộ thần sắc khiến người yên tâm, đó là tự tin, là niềm tin, là ánh sáng gạt bỏ lo sợ trong lòng tộc nhân.

Đám người nhìn hắn, ánh mắt bỗng hiện sự hy vọng, tộc trưởng có thể giết Tế Thần, cũng nhất định có thể chỉ huy bọn họ trọng kiến gia viên.

Cổ Trần nhìn lại đám người, lớn tiếng nói:

- Bộ lạc hủy, chúng ta có thể trọng kiến. Nhưng không có niềm tin thì triệt để không cứu nổi.

- Chúng ta muốn sinh tồn tại Man Hoang chi địa đầy nguy hiểm này, nhất định phải ngẩng cao đầu, cầm chắc vũ khí trên tay, dùng hai tay hai chân bảo vệ tôn nghiêm bộ lạc.

- Nếu như chúng ta có niềm tin, không ai có thể áp bách chúng ta, không ai có thể nô dịch chúng ta, dù là Thần cũng không được.

- Phàm lẻ kẻ ức hiếp bộ lạc chúng ta, giết!

- Tế Thần chính là kết cục!

Cổ Trần đạp lên thi thể Tế Thần, giơ cao Cốt mâu, từng tiếng hét lớn chấn động đám người, một ngọn lửa chậm rãi nhen nhóm, càng lúc càng lớn, chiếm lấy linh hồn hơn một ngàn người, khiến bọn họ không tự chủ mà ưỡn ngực ngẩng đầu.

- Chúng ta bất khuất, dù là Thần cũng có thể đánh bại!

- Bởi, chúng vĩnh viễn không khuất phục!

Rít một tiếng, chấn vô số tộc nhân sôi trào, trong mắt bốc lên quang mang nóng bỏng, sống lưng thẳng tắp, tựa như có thêm vô số lực lượng.

Đó là niềm tin, một khỏa hạt giống bất khuất!

- Vĩnh không khuất phục!

Trong lúc nhất thời, trên dưới bộ lạc sôi trào, phất khởi hò hét.

Tất cả mọi người sôi trào, hạt giống bất khuất được gieo xuống, bắt đầu bén rễ nảy mầm, sẽ không ngừng trưởng thành.

Trên bầu trời, ánh nắng vàng óng phủ xuống, khoác lên mình Cổ Trần một tầng kim quang, tựa như Thần chỉ, khắc sâu vào trong lòng đám người, không cách nào ma diệt.

Chính vị tộc trưởng trẻ tuổi này, đem Tế Thần hung ác tru sát, vì bộ lạc đem tới hy vọng.

Cũng vị tộc trưởng này, để bọn họ hiểu thần cũng không phải không thể chiến thắng.

Giờ khắc này, các tộc nhân hiểu một điều, cũng thu được một điều, niềm tin, vĩnh viễn không khuất phục.

Dưới sự cảm nhiễm cùng chống đỡ của niềm tin, tinh khí thần đám người liền như thu được chất biến, tinh thần không sờn xuất hiện.

Theo đó còn có một cỗ khí thế quyết liệt, sắc bén dần hình thành.

Bởi Cổ Trần cố ý cổ vũ, đốt lên một ngọn bất khuất chi hỏa, kéo thẳng sống lưng của đám người.

Đây, chính là niềm tin cùng ngạo cốt của Nhân tộc!

Man Hoang, đầy nguy hiểm, nhân loại Tiên Thiên không mạnh bằng hung thú, chỉ có niềm tin cùng trí tuệ mới có thể khiến nhân tộc thoát khỏi vận mệnh thực vật cho chủng tộc khác.

Tựa như lúc trước, bị bộ lạc của bọn hắn bị một đầu Hoang Lang nuôi nhốt, hàng năm ăn mười người, tâm tình không tốt thì muốn ăn bao nhiêu thì ăn.

Cuộc sống như vậy, Cổ Trần tuyệt không hy vọng nhìn thấy.

Nhìn thấy các tộc nhân ai nấy đều phấn khởi nộ hống, tinh khí thần dần dần lột xác, Cổ Trần cũng có chút hài lòng, chí ít, đã chôn được một hạt giống.

Chỉ cần tương lai không ngừng ma luyện, thuế biến, cả tộc sẽ mang theo niềm tin bất khuất, vĩnh viễn không khuất phục.

Đương nhiên, con đường này sẽ dài dằng dẵn, thậm chí trên đường sẽ dải đầy bụi gai cùng nguy hiểm.

- Các tộc nhân, nơi này đã không thể tiếp tục sinh tồn.

Đám người bình tĩnh lại, Cổ Trần bắt đầu an bài.

Đám tộc nhân đều nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy kính ngưỡng, địa vị của Cổ Trần trong lòng bọn họ hiện giờ đã không thể lay động.

Ánh mắt Cổ Trần quét qua đám người, lớn tiếng nói:

- Ta quyết định, dẫn các ngươi tìm gia viên mới, trọng kiến một bộ lạc còn càng cường đại hơn.

- Nguyện theo tộc trưởng, trọng kiến bộ lạc!

- Trọng kiến bộ lạc!

Hắc Thổ giơ cao Thạch mâu, mở màn hưởng ứng, ngay sau đó, các tộc nhân khác cũng lớn tiếng phụ họa, mặt đầy kích động.

Bộ lạc không còn, đương nhiên phải tìm gia viên mới, bọn họ cũng đầy tin tưởng với Cổ Trần.

Dù sao vị tộc trưởng này, ngay cả Tế Thần khiến người e ngại đều có thể chém giết, tự nhiên cũng tin hắn có thể đem lại ánh sáng cho mọi người.

Cổ Trần nhẹ tay đè xuống, đám người lại yên tĩnh.

Hắn nói tiếp:

- Tiếp đây, chúng ta sẽ đi con đường chưa bao giờ đi, cho tới khi tìm được nơi phù hợp để ở lại.

- Có điều, di chuyển là chuyện lớn, chúng ta cần chuẩn bị đầy đủ trước.

Cổ Trần nói ra tính toán của bản thân, hiện tại cần chuẩn bị sung túc nhất có thể mới được.

- Tiểu Hắc, ngươi chỉ huy tộc nhân thu thập đồ ăn, sáng mai bắt đầu di chuyển.

Nhìn thấy các tộc nhân bận rộn chuẩn bị, Cổ Trần lại một thân một mình đứng đó, nhìn thi thể Hoang Lang dưới chân, có chút suy nghĩ.

Đầu Hoang Lang này từng là Tế Thần, cho nên không người nào trong tộc dám ăn.

Hơn nữa còn là do Cổ Trần tự tay chém giết, tự nhiên là chiến lợi phẩm của tộc trưởng, không có người động tâm tư.

- Cái độc giác này không tệ, đáng tiếc không đủ dài.

Cổ Trần gõ gõ cái sừng của Hoang Lang, sừng này chỉ dài chín tấc, nhiều lắm chỉ có thể mài thành một thanh dao găm.

Còn phần da sói, da Hoang Lang vô cùng kiên cố, có thể làm thành áo da thú, thịt sói cũng ẩn chứa năng lượng cường đại, ăn vào hẳn có thể cường kiện thân thể.

Còn máu sói, thứ này càng quý hơn, Hoang Lang đã thành tinh, nó được tôn thành Tế Thần cũng không phải tự nhiên mà có.

Nếu không phải bị Bảo cốt chấn thương, không chừng kẻ chết hiện tại là Cổ Trần chứ không phải nó.

Cổ Trần dùng Cốt đao lọc da Hoang Lang, tiếp đó cắt lấy thịt, bắt đầu nướng chín phơi khô, còn xương sói tự nhiên là ném vào nồi ninh canh.

Lang huyết đã sớm chảy khô, tuy đáng tiếc, nhưng sau khi Cổ Trần cắt tim sói, lại ngạc nhiên phát hiện, trong tim có một đoàn kim huyết óng ánh.

Đây là bảo huyết, trong suốt long lanh, hiện ra một chút kim quang, không những không có mùi tanh của máu, mà còn tản ra một mùi hương nhàn nhạt.

Đây là tinh huyết, vô cùng quý giá, càng ẩn chứa năng lượng cường đại.

Hắn dùng chén gỗ cẩn thận bảo quản kim huyết lại, vừa vặn nửa chén, mùi hơn kỳ lạ.

- Tinh huyết này, thực có thể giúp tăng cường thể chất sao?

Cổ Trần bưng chén gỗ, có chút không dám chắc, nhưng khẽ cắn môi một cái, liền trực tiếp cầm chén uống sạch.