Từ Man Hoang Tộc Trưởng Chứng Đạo Thành

Chương 1. Ta Khổ Quá Mà

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

- Ai, ta khổ quá mà...

Trên một đỉnh núi lớn, một thanh niên mặc quần áo da thú, thi thoảng thở dài.

Thanh niên này tên Cổ Trần, gương mặt không quá anh tuấn, nhưng da thịt cổ đồng, phối hợp mái tóc rối bời, lộ ra một cỗ dương cương chi khí đầy nguyên thủy.

Cổ Trần thầm khổ sở, vốn là một thanh niên đầy triển vọng tại thế kỷ 21.

Nhưng vừa ngủ một giấc, tỉnh lại đã phát hiện bản thân xuyên việt, lắc mình biến hóa thành một tên người nguyên thủy, xuyên việt thì cũng thôi, nhưng vì sao hết lần này tới lần khác lại xuyên tới một cái Man Hoang thế giới, lại còn trở thành một tộc trưởng một bộ lạc.

Đây là một cái động trên đỉnh núi, Cổ Trần trở thành một tên người nguyên thủy đầy quang vinh, còn ngây ngốc trở thành tộc trưởng.

Man Hoang thế giới, một thế giới rất nguy hiểm.

Có một lần, hắn đứng trên đỉnh núi nhìn về xa xa, phát hiện một đầu cự điểm quắp một con trâu to như bò tót bay ngang qua hư không, cánh giương dài mất chục thước, quả thực khiến người sợ hãi.

Càng có một buổi đêm, từ sâu trong sơn lâm nguyên thủy, truyền tới một tiếng thú hống kinh thiên, một đầu cự thú đứng trên đỉnh núi, nhìn trời gào thét, tiếng rống kia chấn động Thiên Địa, sơn lâm chao đảo, ký ức đó hãy còn mới mẻ.

Còn có các loại Man Hoang độc trùng, Nguyên thủy hung thú, Tiền sử sinh vật... Từng đầu, từng đầu đều vô cùng hung tàn, khiến người kinh tuyệt.

Bộ lạc của Cổ Trần tên là Hoang Lang bộ lạc, trong bộ lạc có chừng hơn ngàn người, nông cụ, binh khí chỉ dùng đá để mài thành mà dùng.

Bình thường ban ngày hoặc đi hái quả, hoặc là xuống bình nguyên đi săn, đôi lúc cũng có thu hoạch được thịt tươi, còn may là bộ lạc này đã biết dùng tới lửa, trí tuệ cùng hình thể cũng không phải ngu ngốc và xấu xí như người nguyên thủy mà đời trước hắn biết.

Dưới chân núi còn có một dòng sông nhỏ, có thể xuống đó bắt cá.

Có điều, bộ lạc nguyên thủy này hiện vẫn chỉ mặc quần áo từ lá, cao cấp hơn là da thú như Cổ Trần đang mặc, hoàn toàn là một bộ lạc nguyên thủy.

- Ông trời a, ngươi giáng một đạo thiên lôi đánh ta về đi thôi, ta muốn chơi máy tính, ta muốn nghịch điện thoại, ta muốn hàng ngày chăm chỉ cống hiến, ta sẽ không oán trời trách đất nữa a.

Cổ Trần nhìn trời hô to, mặt mũi đầu hối hận cùng thống khổ, nơi này thực không phải nơi cho người ở mà, muốn cái gì cũng không có, hơn nữa cả ngày phải ở cùng một đám người nguyên thủy ồn ồn ào ào, khiến hắn gần như tuyệt vọng muốn chết.

- Tộc trưởng, tộc trưởng, không tốt rồi!

Đúng lúc này, một thanh âm vội vã truyền tới, đánh thức Cổ Trần.

Hắn giương mắt nhìn lên, đã thấy một tên người nguyên thủy đen sì mặc lá cây chạy tới, trong tay còn có một cái trường mâu nguyên thủy, chỉ là một cây gậy buộc với viên đã được mài sắc bén.

- Tiểu Hắc, có chuyện gì?

Cổ Trần ôm trán thở dài, có chút buồn bực.

Người này tên Hắc Thổ, bởi vì da thịt hắn đen hơn người thường, cho nên gọi là Hắc Thổ.

Chớ nhìn thấy hắn đen đen, nhưng dáng người cực khôi khô, thể hình gần hai mét, nhìn qua tựa như một đầu Hắc Hùng, giọng còn đặc biệt lớn.

Hắn là kẻ cao nhất, khỏe nhất bộ lạc, Cổ Trần vừa xuyên đến, lập tức tinh mắt chọn hắn làm hộ vệ cho bản thân.

Nhìn Hắc Thổ thở không ra hơi đứng trước mắt, Cổ Trần bất đắc dĩ nói:

- Nói đi, có chuyện gì? Có phải là bộ lạc khác tập kích, hay là Man thú đánh tới?

- Đều, đều không phải!

Hắc Thổ tràn đầy cuống cuồng, thở dốc nói:

- Tộc trưởng, lão Vu Chúc nói Tế Thần đại nhân trong Cấm Sơn lại muốn chúng ta hiến tế tộc nhân cho nó.

Hắn nói xong, trên mặt liền lộ vẻ cực độ sợ hãi, hiển nhiên là đầy e sợ với cái tên Tế Thần trong Cấm Sơn kia.

- Cái gì?

Cổ Trần bỗng đứng dậy, sắc mặt đại biến.

Tế Thần, là một sinh linh mạnh mẽ mà bộ lạc cung phụng, thực lực cực khủng bố. Còn Cấm Sơn là một ngọn núi đằng sau bộ lạc chừng hai mươi dặm.

Mỗi năm, bộ lạc đều phải đưa cho cho Tế Thần này mười tộc nhân, hơn nữa còn phải là tộc nhân trẻ tuổi, chỉ có như vậy mới có thể thu được Tế Thần bảo hộ, để bộ lạc không bị hung thú trong Man Hoang tập kích.

Còn việc đưa đi làm gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được, khẳng định là đã đi là không về được.

Nghĩ tới điểm này, Cổ Trần phẫn nộ nói:

- Nửa năm trước không phải lão tộc trưởng đã đưa tới mười tộc nhân rồi sao? Kỳ hạn một năm còn chưa tới, vì sao lại muốn tế tự?

Nửa năm trước, cũng chính là lúc Cổ Trần mới xuyên tới, lão tộc trưởng đã từng đưa mười nam tử trẻ tuổi làm tế phẩm cho tên Tế Thần kia.

Cũng sau lần đó, lão tộc trưởng bệnh chết, sau đó Cổ Trần được suy cử làm tộc trưởng, đối với việc này, hắn còn đang nghĩ cách làm sao để lần tới ngăn cản lại.

Không nghĩ tới, mới qua nửa năm, tên Tế Thần kia lại muốn tế phẩm?

- Không, không biết, lão Vu Chúc mang theo trọng thương từ Cấm Sơn trở về, nói Tế Thần nổi giận, muốn chúng ta nội trong ba ngày đem tới hai mươi tế phẩm, nếu không sẽ diệt Hoang Lang bộ lạc chúng ta.

Hắc Thổ đầy hoảng sợ nói.

Nói xong, hắn trực tiếp quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, mặt mũi đầy hoảng sợ cùng bất an.

Tế Thần nổi giận, đại biểu cho bộ lạc nhất định phải đưa tộc nhân tới làm tế phẩm, nếu không không thể làm dịu nộ hỏa của Tế Thần.

- Đáng chết!

Cổ Trần phẫn nộ nghiến răng ken két, thân là người thế kỷ 21, tự nhiên không thể chấp nhận được việc dùng tộc nhân của mình làm tế tự.

Tế Thần ở Cấm Sơn này, dù có lần Thần, cũng là Tà Thần, mẹ nó, vậy mà lại dùng người làm đồ ăn.

- Tiểu Hắc, lập tức mang ta đi gặp lão Vu Chúc, ta muốn hỏi rõ ràng.

Ý thức được vấn đề nghiêm trọng, Cổ Trần lập tức đứng dậy, quơ một cây Thạch mâu bên cạnh, trực tiếp xuống núi.

Hắc Thổ nhanh chóng đứng lên, mang theo Cổ Trần về nơi tập trung của bộ lạc, trên mảnh đất trống này, đã tụ tập đại lượng tộc nhân.

Tất cả mọi người cùng thấp thỏm lo âu, lòng người càng bàng hoàng, đặc biệt là số tộc nhân trẻ tuổi càng lộ vẻ tuyệt vọng, sợ hãi bản thân bị chọn đi làm tế phẩm cho Tế Thần.

Hai người về tới trước sơn động, nơi này có rất nhiều động đá, có liên thông, có độc lập, trở thành chỗ ở của bộ lạc.

Hắn theo Hắc Thổ đi tới trước một sơn động nhỏ, nơi đây đã có rất nhiều tộc nhân tụ tập, già trẻ, nam nữ, ai nấy đều đầy bất an.

- Tránh ra hết, tộc trưởng tới.

Hắc Thổ đi đầu, một đường la hét đi qua.

- Tộc trưởng!

Nhìn thấy Cổ Trần xuất hiện, tộc nhiên liền ào ào cung kính hành lễ, thực sự tương đối tôn kính vị tộc trưởng này.

Trong bọn họ có nam có nữ, ào ào tránh ra một con đường, nhưng trên mặt vẫn đầy bất an, đối với việc Tế Thần đòi tế phẩm, vẫn hoảng sợ không thôi.

Cổ Trần trầm mặt, một thân một mình đi tới trước cửa động, bên trong đốt một đống lửa, dưới ánh lửa, có thể nhìn thấy một lão nhân mặc áo da thú.

Người này là Vu Chúc của bộ lạc, một lão nhân chuyên môn phụ trách giao tiếp với Tế Thần.

Giờ khắc này, lão Vu Chúc máu me đầy người, hấp hối nằm một góc.

Hắn sắp chết!

----------

Trong sơn động tối tăm, dưới ánh lửa có thể thấy một lão nhân.

Hắn là lão Vu Chúc của bộ lạc, trên người lão Vu Chúc mặc áo da thú, nằm trên một cái chiếu cỏ, toàn thân nhuốm máu, trước ngực có thể nhìn thấy ba vết thương lớn, sâu tới tận xương, tựa như là móng vuốt chém qua.

- Lão Vu Chúc, ngài sao rồi?

Cổ Trần ngưng trọng tiến tới xem xét, phát giác lão Vu Chúc đã hấp hối.

- Tộc trưởng, ngài đã đến...

Lão Vu Chúc chậm rãi mở đôi mắt đục ngầu.

Nhìn thấy hắn tỉnh lại, Cổ Trần trầm giọng nói:

- Lão Vu Chúc, nói cho ta biết chuyện gì xảy ra, là ai khiến ngươi bị thương thành như vậy?

- Là... Phốc...

Lão Vu Chúc vừa muốn nói chuyện, lại phun ra một ngụm máu.

Sắc mặt hắn trắng bệch, tay gắt gao nắm lấy tay Cổ Trần, hai mắt đục ngầu bỗng lóe lên một đạo quang mang, sắc mặt trở nên hồng hào, tựa như hồi quang phản chiếu.

- Tộc trưởng, ta thực xin lỗi bộ lạc cùng tộc nhân!

Lão Vu Chúc bi thiết nói:

- Tế Thần, là Tế Thần nổi giận, nó đột nhiên triệu kiến ta đòi hai mươi tộc nhân trẻ tuổi, ta không đồng ý, nên trực tiếp bị nó đánh thành như vậy.

- Ta thật có lỗi với bộ lạc...

Mặt lão Vu Chúc đầy máu cùng nước mắt, miệng lại phun máu tươi, kém chút không thở nổi.

Cổ Trần vội trấn an, nói:

- Lão Vu Chúc ngươi cứ nghỉ ngơi một chút, chờ ngươi khỏe rồi lại nói cho ta biết Tế Thần rốt cục là thứ gì, vì sao muốn chúng ta hiến tế tộc nhân cho nó?

- Không, ta không có thời gian, nếu không nói, sẽ không còn cơ hội!

Sắc mặt lão Vu Chúc đầu phấn khởi, tinh quang lấp lóe, nhưng Cổ Trần lại hiểu, đây là hồi quang phản chiếu, nói rõ sau lúc này, lão chắc chắn phải chết.

- Tế Thần, nó rất cường đại, bộ lạc chúng ta tựa như dê bò bị nó nuôi nhốt, chúng ta không thể phản kháng, bởi chúng ta không có sức mạnh.

Lão thở dốc nói:

- Chính vì vậy, mỗi năm chúng ta đều phải dâng tộc nhân mình cho nó ăn, chúng ta vô năng a.

Lão đầy bi thương, nắm chặt tay Cổ Trần, gằn từng chữ:

- Tộc trưởng, ta phát hiện một bí mật của tên Tế Thần này, nó đang bị trọng thương, vì vậy mới đột nhiên đòi tế phẩm.

- Ta đã sắp chết, cả đời chỉ hối hận không thể giúp bộ lạc thoát khỏi ách nô lộ, những tộc nhân bị chúng ta đưa đi thực thê thảm, chúng ta có tội, thẹn với bộ lạc cùng tộc nhân.

Nói đến đây, lão Vu Chúc trừng mắt một cái, cắn răng nói:

- Tộc trưởng, trước khi chết, ta sẽ đem một thân lực lượng truyền cho ngài, hy vọng ngài có thể dẫn dắt bộ lạc thoát khỏi nô dịch, giành lấy tự do.

- Chúng ta, không làm đồ ăn, không làm nô lệ!

Lão Vu Chúc nói xong, không đợi Cổ Trần kịp phản ứng, trực tiếp đặt một tay lên đỉnh đầu hắn.

- Lão Vu Chúc, ngươi...

Cổ Trần kinh hô, đang muốn nói gì đó, kết quả lại đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng từ đỉnh đầu truyền vào cơ thể, khiến hắn ngây người tại chỗ.

Ông!

Chỉ thấy toàn thân lão Vu Chúc bốc lên huyết quang quỷ dị, trên mặt hiện lên một ấn ký kỳ quái, lộ ra khí tức cường đại.

Cổ Trần chấn kinh, đáng tiếc đã không lo được chuyện này, bởi hắn cảm nhận được một cỗ cự lực từ tay lão Vu Chúc truyền tới, trực tiếp nhập vào cơ thể hắn.

- Lão Vu Chúc, đây là cái gì?

Cổ Trần khẽ kinh hãi, chỉ cảm thấy toàn thân đau như muốn nứt.

Cỗ năng lượng kia tới từ thân thể lão Vu Chúc, lão đem một thân lực lượng truyền vào cơ thể Cổ Trần, trước khi chết truyền lại toàn bộ.

- Tộc trưởng, đây là nguyên căn sức mạnh của Tế Thần mà ta phát hiện được, Thần Văn.

- Ta phát hiện, lấy huyết khí bản thân, ngưng tụ ra Thần Văn, nhờ đó mà thu được lực lượng cường đại, đây chính là thứ duy nhất có thể chống lại lực lượng của thần.

Hai mắt lão Vu Chúc lại ánh lên, nói:

- Tế Thần, không phải bất khả chiến bại, hơn nữa hiện nó bị thương, đây là cơ hội duy nhất của bộ lạc chúng ta, đáng tiếc, ta đã không có cơ hội nhìn thấy.

- Tộc trưởng, tương lai bộ lạc, hoàn toàn dựa vào ngài.

Lão vừa nói xong, hai mắt liền nhắm lại, toàn thân suy bại ngã xuống, trong chớp mắt đã biết thành một bộ thi thể, triệt để không còn sinh cơ.

Lão Vu Chúc, chết!

Ông!

Giờ phút này, trong đầu Cổ Trần bỗng ong ong lên, ngay sau đó, cỗ lực lượng như đang tàn phá bừa bãi trong cơ thể liền bị hút vào trong đầu.

Oanh một tiếng, đại não Cổ Trần oanh minh, ngay sau đó liền nhìn thấy một cảnh tượng khó tin.

- Cái này, cái này... Đây không phải là hạt châu phong thủy mua ven đường sao?

Lòng hắn kinh hô một tiếng, vậy mà nhìn thấy một hạt châu thần bí lơ lửng trong đầu.

Hạt châu thần bí yên tĩnh trôi nổi, đem lực lượng lão Vu Chúc vừa truyền cho hắn hút sạch.

Hạt châu thần bí màu đen, thực sự chính là hạt châu phong thủy kỳ quái mà hắn mua về trang trí, vẻ ngoài đen như mực không chút nổi bật.

Không nghĩ tới, nó lại xuyên tới cùng hắn, Cổ Trần bỗng tỉnh ngộ, thậm chí có suy đoán cả gan.

Có lẽ, việc hắn xuyên tới đây, là có quan hệ với hạt châu này, sau đó, Cổ Trần lại kinh ngạc.

Bởi hắn phát hiện hạt châu thần bí này có một tác dụng, chính là tôi thể.

Lực lượng mà lão Vu Chúc truyền tới bị nó hấp thu, sau đó nó liền như bị kích hoạt, mở ra một loại công năng, tôi thể.

- Tôi thể?

Cổ Trần kinh nghi bất định, nhìn hạt châu thần bí kia.

Một ý nghĩ hiện lên, cắn răng trực tiếp câu thông nó, muốn xem xem cái gọi là tôi thể có phải đúng như hắn nghĩ không.

Ông!

Vừa câu thông tới, chỉ thấy hạt châu thần bí khẽ run lên, một cỗ lực lượng huyết hồng bàng bạc từ trong tuôn ra, nháy mắt bao phủ toàn thân.

- A...

Cổ Trần lại cảm nhận thống khổ to lớn, toàn thân co rút, đau đớn khiến hắn không kìm được mà lăn lộn trên đất, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn.

Chỉ cảm thấy toàn thân như ngập trong dung nham, lục phủ ngũ tạng bị dung nham thiêu đốt.

Xì xì...

Lúc này, lỗ chân lông trên cơ thể Cổ Trần bỗng tuôn ra một cỗ dịch nhờn đỏ thẫm, theo đó còn là mùi hôi thối mãnh liệt.

Trong lúc này, Cổ Trần chỉ cảm thấy đầu óc oanh minh, tựa như thiên lôi cuồn cuộn, chấn động tới đầu óc mơ hồ.

Trong thoáng chốc, hắn đã thấy hạt châu thần bí kia yên tĩnh lại, tựa như dùng hết năng lượng, quang mang ảm đạm xuống, không còn tí ti xúc động.

- Đây chính là tôi thể?

Cổ Trần tỉnh thần lại, cảm giác loại thống khổ vừa rồi như chưa từng xuất hiện ra, thay vào đó là cảm giác cường đại chưa từng có.

Cường đại, nhẹ nhõm, toàn thân như gỡ được vô số kìm kịp, khiến hắn cảm giác nhẹ nhàng, đầy lực lượng.

- Lực lượng của ta...

Cổ Trần đầy chấn kinh, chỉ cảm thấy lực lượng trong cơ thể như phun trào, một quyền có thể đánh nổ một gốc đại thụ.

Đó là cảm giác nắm trong tay lực lượng, hắn mạnh lên!

Chương sau