Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đương nhiên nó không phải vạn năng, chỉ có thể hạn chế mà thôi, thực tế dù là công pháp song tu cao cấp trong ma tu, cũng không thể nào giúp tu sĩ mây mưa thoải mái mà không cần tiết chế.

Lần mua này không phải vì Thẩm Bình cảm thấy số tiền tích góp của mình đã nhiều, mà là thê tử sắp đột phá võ đạo nhất lưu, hơn nữa, bà mối bên kia vẫn luôn thúc giục, hắn cảm thấy đã đến lúc phát triển bàn tay vàng của mình.

Rời khỏi cửa hàng, hắn lại mua không ít dược liệu đại bổ cùng với thịt tươi thực phẩm, các loại nhu yếu phẩm linh trà, linh gạo mà trước kia hắn không dám sử dụng.

“Mười hai khối trung phẩm linh thạch!”

Về nhà, hắn theo thói quen kiểm tra túi trữ vật, hai tháng nay thu nhập thuần đạt tới sáu khối trung phẩm, giá phù chú trung phẩm ở phường thị vẫn không hề giảm xuống, nhưng cũng không tăng thêm.

Nhưng giá của các loại Tiêu Độc Đan cao cấp lại tăng chậm.

Hiện giờ cần hai mươi bảy khối trung phẩm linh thạch, cũng không có nơi nào bán, ngay cả ở cửa hàng chuyên bán đan dược cũng vậy.

Tú Xuân Các cũng không khác gì, đã ở trong tình trạng hết hàng từ lâu.

Theo lời Trần chưởng quỹ nói, chủ yếu là một bộ phận tài liệu của Tiêu Độc Đan khan hiếm, trước mắt Kim Dương tông đã xin điều động từ phía chủ tông.

“Thời gian tiếp theo phải lười biếng một chút, không thể ra bán phù chú nữa!”

Hai ba tháng này, số lần hắn đến phường thị hơi nhiều, dù còn chưa phát hiện có tu sĩ theo dõi, nhưng thường xuyên đi ở ven sông, sao có thể không dính giày được chứ.

Sinh hoạt của tu sĩ hầu hết đều rất khô khan, không phải bế quan tu luyện, thì cũng là học tập nắm giữ các loại tri thức, hoặc thuần thục thi triển thuật pháp, họ dành rất ít thời gian để mạo hiểm lang bạt, có tu sĩ còn cực ít ra cửa mài dũa.

Giống như Thẩm Bình, từ khi độc dịch ăn mòn thân thể, hắn cũng chưa từng rời khỏi phường thị.

Tu sĩ tầng thấp tu hành không có bình cảnh, chỉ thiếu thốn tài nguyên tu luyện.

Cho dù là ngũ hành nguỵ linh căn, nếu có tài nguyên đắp vào, như vậy vẫn có thể lên Trúc Cơ.

【 Ngươi song tu cùng thê tử một lần, thu được kinh nghiệm phù đạo: +2】

【Mức độ hảo cảm của thê tử hiện tại: 100】

【Song tu cộng thêm: 4】

【Phù sư: Trung phẩm cấp một (8044/10000)】

Thẩm Bình nhìn về phía giao diện ảo.

Trong nửa tháng này, hắn đã trở lại thói quen tập thể dục năm lần giống trước đó.

Có Động Phòng chi thuận giúp thể giảm bớt thương tổn, hơn nữa mỗi ngày ăn nguyên liệu nấu ăn đại bổ, tăng thêm vài lần cũng không thành vấn đề.

Nhưng vì lo lắng đến trạng thái của Vương Vân, hắn mới duy trì năm lần.

Chủ yếu là bí tịch ghi lại một vài động tác quá khó, khá mất thể lực và tinh thần.

"Với tốc độ hiện tại, vất vả thêm hai tháng nữa là có thể đạt tới điều kiện đột phá. Đáng tiếc tu vi của ta quá thấp, cho dù đột phá cũng không có cách nào chế tác phù trận thượng phẩm!”

Suy nghĩ đến vấn đề này, hắn không khỏi thở dài một hơi.

Tốc độ tăng tài sản của hắn vẫn còn quá chậm.

Nhưng vì suy nghĩ an toàn của bản thân, hắn thà rằng chậm một chút, cũng không muốn mạo hiểm.

"Phu quân, sao lại thở dài, là Vân nhi hầu hạ không tốt?"

Làn da trẻ trung, mềm mại của thê tử trong vòng tay đang ửng hồng.

Nhưng khuôn mặt nàng nhìn phu quân lại lộ ra vài phần thấp thỏm bất an.

Khoảng thời gian này, bụng của nàng vẫn không có chút động tĩnh nào, trong lòng không khỏi lo lắng, bây giờ chỉ có thể cố gắng lấy lòng phu quân mà thôi.

Nếu ngay cả điểm này cũng không làm tốt, bản thân nàng thật sự không dám ngẩng đầu.

Thẩm Bình nhéo nhéo khuôn mặt thê tử, cười nói:

"Vân nhi không cần suy nghĩ nhiều, vi phu chỉ nhớ tới một số chuyện mà thôi.”

Vương Vân thở phào nhẹ nhõm:

"Phu quân, lần trước Tằng tiền bối lại tới, ta thấy phu quân cứ đáp ứng đi, ta cũng muốn có một tỷ tỷ, như vậy có thể cùng hầu hạ phu quân.”

Nàng đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, nếu chuyện phu quân cưới đạo lữ khác không thể tránh khỏi, vậy cứ chủ động chấp nhận, hơn nữa nhắc tới việc cùng hầu hạ, cũng là muốn gia tăng giá trị tồn tại của mình.

Phàm nhân muốn sống với tu sĩ, nhất định phải thử thay đổi chính bản thân.

Đây là triết lý sống còn mà cha nàng đã luôn luôn dạy.

Thẩm Bình nghe được trong lòng hơi nóng lên, thê tử quả nhiên chu đáo nhu thuận.

"Việc này không vội."

"Dù sao cũng phải suy nghĩ kỹ."

Tối hôm sau, hai người vừa chuẩn bị ăn cơm, tiếng gõ cửa nho nhỏ lại vang lên bên ngoài cửa.

Mở ra xem.

Nụ cười nhiệt tình chuẩn mực của Tằng bà bà đập vào tầm mắt.

Bên cạnh còn có một nữ tử váy xanh, trong con mắt ngập nước tràn đầy bất an.

Da mặt Thẩm Bình co giật.

Bà mối này làm ăn cũng quá nhiệt tình rồi!

“Vào đi!”