Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tạo hình này vừa nhìn đã biết là dân thể thao.

Nói chính xác hơn, đây chắc hẳn là học sinh thể thao của Trường thpt Chấp Tín, bởi vì trên quần đùi của cậu ta có in logo của Chấp Tín.

 

Học sinh thể thao có làn da đen bước vào cửa hàng tiện lợi, cậu ta nhanh chóng phát hiện ra Du Huyền đang bận rộn.

Đầu tiên, cậu ta ưỡn ngực trước cửa kính, như thể hành động này sẽ khiến cậu ta đẹp trai hơn, sau đó mỉm cười bước về phía quầy thu ngân, dạt hết những vị khách hàng khác bằng chiều cao vĩ đại của mình.

Có vài người cũng thuộc dạng tính tình nóng nảy, vừa mới mở miệng nói “Mẹ...” được một nửa thì thấy thân hình của đối phương, lập tức nuốt xuống nửa lời còn lại.

Đến trước quầy thu ngân, học sinh thể thao đặt lòng bàn tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, tạo tư thế mà cậu ta cho là rất bá đạo, có thể khoe được dáng người.

Du Huyền đang cúi đầu tính toán thì đột nhiên cảm thấy có ít khách hàng xếp hàng hơn. Khi nhìn lên, anh nhận thấy điều kỳ lạ này.

Cậu ta thống trị quầy thu ngân, và những khách hàng cần thanh toán chỉ có thể đợi phía sau cậu ta.

Nhìn thấy hành vi này ảnh hưởng đến việc kinh doanh thường ngày, Du Huyền không chút do dự mở đôi môi đỏ mọng: “Bị điên à?”

Đôi khi con gái mắng con trai “bị điên”, nếu như giọng điệu có thêm sự trách móc, nhõng nhẽo hoặc là sự nuông chiều bất lực, có thể nghe theo ý ngược lại.

Nhưng Du Huyền lại lộ ra vẻ phản cảm, chán ghét sự ngu ngốc, chê bai, đây chắc chắn là cảm thấy phiền phức đến cực điểm.

Tuy nhiên, cậu học sinh thể thao hoàn toàn không chú ý đến điều đó, cúi đầu tự tin nói: “Anh không phải thằng điên, anh chỉ muốn qua đây nói với em, anh...”

Du Huyền không thèm nói thêm lời nào với tên này, trực tiếp ngắt lời: “Muốn mua cái gì thì mua, không muốn mua thì cút ra ngoài! Chú đang đứng ở phía sau xin hãy lên trước, có phải chú muốn mua một chai nước khoáng không…”

Kết quả là anh chàng thể thao kia cứ thế mà bị ngó lơ trước quầy thu ngân.

Hơn nữa, mỗi khách hàng trả tiền đều sẽ nhìn cậu ta với ánh mắt tò mò.

Mấu chốt là mỗi khi cậu ta muốn nói gì đó, Du Huyền lập tức chào đón khách hàng tiếp theo và hoàn toàn không muốn để ý đến cậu ta.

Đứng im lặng một lúc, học sinh thể thao cuối cùng cũng nhận ra như vậy thật mất mặt, nên đã tỏ ra tức giận.

Cậu ta bất ngờ vén tay áo sơ mi lên vai, để lộ bắp tay rắn chắc.

“Hành động này thật kinh điển nha.”

Trần Trứ đang xem trò vui, thầm nghĩ.

Kể từ khi để lộ bắp tay, chàng trai thể thao dường như đã lấy lại được sự tự tin như lúc mới bước vào cửa, cậu ta chặn người khách tiếp theo muốn trả tiền, lắc lắc cánh tay trần và hung hăng nói với Du Huyền:

“Trương Siêu tôi lớn như thế này, đây là lần đầu tiên bị người ta tát vào mặt. Tôi đã từng thề, người có thể tát vào mặt tôi chỉ có mẹ và vợ tôi.”

“Ồ~”

Trần Trứ chợt nhận ra đây chính là người anh hùng từng muốn nắm tay Du Huyền nhưng nắm không được, kết quả còn bị ăn một bạt tai.

Tuy nhiên, cái tát này cũng khiến Du Huyền mang tiếng là “xinh đẹp dữ tợn”. Ngay cả học sinh lớp 10 và lớp 11 cũng biết chị Du Huyền xinh đẹp nhưng không nên dây vào.

Sự xung đột này khiến cả Hoàng Bách Hàm và Triệu Viên Viên đều kinh ngạc.

Cô em gái mập mạp ngẩng đầu nhìn một lúc, chắc là cảm thấy những chuyện này không hấp dẫn bằng bát mì cá viên nên cúi đầu tập trung vào đồ ăn.

Hoàng Bách Hàm vẫn như cũ, nhìn thấy trò vui lập tức nói chuyện riêng với Trần Trứ, đồng thời cậu ta cũng biết Trương Siêu có mặt trong đội bóng rổ của trường.

“Trương Siêu trước đây đã có bạn gái, nghe nói hắn đá bạn gái là vì theo đuổi Du Huyền.”

Hoàng Bách Hàm thấp giọng nói.

“Chuyện này mà cậu cũng biết luôn sao?”

Trần Trứ cảm thấy rằng với “vị trí em trai” của Hoàng Bách Hàm ở Trường thpt Chấp Tín, những người có ảnh hưởng nhất sẽ không chơi cùng cậu ta.

“He he~”

Hoàng Bách Hàm cười đắc ý: “Có lần tôi đang ngồi xổm thì nghe người bên cạnh nói, nhưng hình như tính khí của học sinh thể thao đều dễ cáu bẳn, trong trường có thể tuân thủ nội quy, nhưng giờ ở bên ngoài thì không chắc được.”

“Nói cứ như thể tính tình của Du Huyền tốt lắm vậy.”

Trần Trứ cười khúc khích.

Du Huyền giống như bông hoa mỏng manh nhất trong bụi gai, nếu chạm vào sẽ bị đâm và chảy máu.

Đối mặt với sự đe dọa của Trương Siêu, Du Huyền thậm chí còn đáp lại một cách hùng hồn.

“Được rồi.”

Du Huyền bình tĩnh nói: “Bạn gái thì tôi không có khả năng, nhưng tôi có thể miễn cưỡng làm mẹ của anh.”

Đột nhiên, nhiều khách hàng trong cửa hàng tiện lợi bật cười. Mọi người đều cảm thấy chàng trai trẻ thích khoe cơ bắp này dường như có chỉ số IQ không cao lắm.

“Cười cái mẹ gì! Không được cười… đm!”

Trương Siêu cảm thấy nhục nhã, cộng với cái tát trước đó trong trường, tất cả mối hận cũ và mới đều được tính chung, cậu ta lao tới tấn công Du Huyền khi đầu vừa nóng bừng lên.