Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tuy nhiên, cửa hàng tiện lợi này hơi lạ, có rất nhiều người chen chúc xếp hàng ở quầy tính tiền, nhốn nháo như thể đang tranh nhau thanh toán.

Khi Trần Trứ đang bối rối, Hoàng Bách Hàm bỗng nhiên chọt anh một cái, nhỏ giọng nói: “Du Huyền.”

“Ở đâu?”

Trần Trứ tưởng cô đang mua sắm bên ngoài nên kiễng chân lên nhìn xung quanh.

“Không phải ở bên ngoài, mà là ở bên trong.”

Hoàng Bách Hàm chỉ vào nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi.

Sau đó Trần Trứ mới nhận ra rằng nhân viên thu ngân ở cửa hàng tiện lợi thực chất là Du Huyền.

Hôm nay cô không mặc đồng phục, cô mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng và quần jean xanh mực trông rất đơn giản, nhưng chiếc quần tôn dáng đó lại kéo dài đôi chân thon thả của cô, khiến người ta không chịu nổi cứ muốn sờ một cái.

Mái tóc dài màu đỏ tía buông xuống quanh eo, phần đuôi tóc cong tự nhiên. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của cô ấy không có lớp trang điểm, làn da trắng ngần như có thể phản chiếu ánh sáng và đôi môi đỏ mọng xinh như đàn hương chứa thần dược, cả hai tạo thành một sự tương phản tự nhiên.

Trần Trứ đột nhiên hiểu tại sao có nhiều người vây quanh cô ấy như vậy, hóa ra họ đều muốn nhìn người đẹp một cái.

Tuy nhiên, tính cách của Du Huyền không phải là kiểu dễ dây vào.

Quả nhiên, khi anh đến gần hơn một chút, đã nghe thấy tiếng trách móc hộc hằn của cô:

“Chú ơi, chú muốn mua thì mua, không mua thì bỏ xuống. Không mua mà cứ bóp hộp thuốc như vậy, bóp hư rồi cháu biết bán cho ai đây?”

“100 đô la Mỹ? Không có tiền lẻ, tiệm bên cạnh là ngân hàng đấy, tự đi mà đổi!”

“Đừng có tìm tôi hỏi đường, toio6 là người trên núi đến đây làm việ, không rành đường ở đây.”

Có một anh chàng đeo kính trông giống như một sinh viên sinh đại học. Anh ta cầm chiếc bánh mì đậu đỏ do dự hồi lâu, cuối cùng cũng có dũng khí trả tiền và nói: “Xin chào… cho tôi QQ* của bạn được không?”

*QQ: là một dịch vụ phần mềm nhắn tin tức thời, giao diện khá giống Yahoo chat, Zalo…

Du Huyền nhướng cặp mày thon dài, mặt không biểu cảm, nói: “Xin lỗi, tôi không kết bạn QQ, tôi không có điện thoại di động, tôi đang nợ tiền điện thoại bàn và đang sống ở dưới hầm cầu.”

“Ồ ồ ồ, được rồi.”

Anh chàng đeo kính bực bội bỏ đi, không lấy bánh mì, thậm chí cũng quên luôn việc lấy tiền.

“Phục luôn.”

Du Huyền xoa xoa cái đầu mệt mỏi của mình. Chuyện như vậy xảy ra vô số lần trong một ngày, bọn họ không thể mua đồ một cách đàng hoàng được sao.

“Xin chào.”

Giọng nói của khách hàng lại truyền tới bên tai, nhưng lần này nghe quen quen.

Du Huyền trấn tĩnh lại và ngẩng đầu lên, mới nhận ra rằng đó là chàng trai lớp 12A11 đã phát biểu trên sân khấu vào tuần trước.

Du Huyền nhớ lại tên của Trần Trứ, cố thấy có ba người trong nhóm, nên đoán là anh đi cùng bạn bè đến Thượng Hạ Cửu dạo chơi.

“Muốn cái gì?”

Du Huyền hỏi thẳng. Cô không phải là kiểu người sẽ cảm thấy tự ti nếu các bạn cùng lớp phát hiện ra cô đang làm việc bán thời gian.

Nếu kiếm tiền bằng chính công sức của mình, tại sao lại phải cảm thấy thấp kém?

“Ba bát mì cá viên.”

Trần Trứ cũng giả vờ như không biết Du Huyền, nhưng thật ra không cần thiết phải giả vờ, vì vốn dĩ cũng không thân thiết.

“Bốn bát!”

Triệu Viên Viên ở bên cạnh đột nhiên duỗi ra bốn ngón tay mũm mĩm.

“Tại sao?”

Hoàng Bách Hàm cũng đặc biệt đếm số người, chỉ có ba người.

“Bởi vì em muốn ăn hai bát!”

Triệu Viên Viên, người có giọng nói giống như lolita, tự tin nói.

Trần Trứ khóe miệng giật giật, nói với Du Huyền bằng sự tuyệt vọng: “Vẫn là ba bát, tôi không ăn, lấy một chai Coca là được.”

Du Huyền liếc nhìn Trần Trứ và không nói gì.

Mì cá viên trong cửa hàng tiện lợi này đều do nhân viên thu ngân tự làm, lại nằm trên phố đi bộ sầm uất, mà nhân viên thu ngân lại chỉ có một mình Du Huyền, nên nhóm của Trần Trứ đã đợi gần 15 phút mới thấy Du Huyền đưa ba bát mì cá viên.

Trần Trứ nhìn một cái, đột nhiên hỏi: “Tại sao lại có bốn bát, chúng tôi chỉ cần ba bát thôi.”

“Đợi lâu rồi, bát này miễn phí.”

Du Huyền thản nhiên nói, khi cô quay người lại, đuôi tóc hất lên và sượt nhẹ qua trước ngực của Trần Trứ.

“Có phải vì thấy chúng ta là bạn cùng trường nên mới tặng miễn phí một bát không.”

Hoàng Bách Hàm cười hỏi.

“Không chắc.”

Trần Trứ gắp mì lên cắn một miếng. Sợi mì dai có tính đàn hồi, ăn kèm với nước sốt đặc biệt quả thật rất ngon.

“Du Huyền chắc cũng biết nấu ăn đấy.”

Trần Trứ cầm lon Coca lên uống một ngụm, vừa nghĩ vừa nhìn dòng người qua lại trước bức tường kính của cửa hàng tiện lợi.

Cho đến khi một bóng dáng cao lớn vạm vỡ xuất hiện trước cửa hàng tiện lợi, bởi vì vóc dáng quá cường tráng nên khó có thể không chú ý đến cậu ta.

Cậu ta trông khá bình thường, nhưng cao 1m9, mặc áo sơ mi rộng thùng thình, quần đùi, đi một đôi giày bóng rổ đệm hơi mới nhất. Nhãn hiệu “V” màu đỏ rất dễ thấy, cứ như thể sợ người khác không biết đó là Nike.