Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 1509. Phiên Ngoại: Âm Thanh Của Anh

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Tớ luôn cảm thấy rằng có một người khác trong phòng của mình, ánh mắt của ai đó ẩn trong khe hở giữa tủ quần áo và ván giường."

Cô gái còn trẻ và có vẻ ngoài trong sáng, có vẻ rất thích màu trắng, áo ngoài, quần dài, giày dép, thậm chí cả túi xách đều là màu trắng tinh khiết.

“Cậu nói cho cha mẹ biết chưa?” Ngồi đối diện cô gái là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, tuấn tú tỏa nắng, mang lại cho người khác cảm giác rất sạch sẽ.

"Họ rời khỏi thành phố và phải một tuần nữa mới về." Cô gái cầm ly nước trên tay và nhìn những tạp chất lắng đọng dưới đáy ly: "Khi tớ về nhà tối qua, đèn điều khiển bằng âm thanh trong hành lang bị hỏng, tôi còn lờ mờ nghe thấy tiếng bước ai đó chân phía sau, hắn đi theo tôi trong bóng tối."

"Có người theo dõi cậu? Vùng ngoại ô phía tây gần đây thực sự không được yên bình. Hôm nay để tớ đưa cậu về nhà, được không? Tôi cảm thấy có chút lo lắng khi để cậu về một mình." Giọng nam sinh rất dịu dàng.

Cô gái do dự hồi lâu, nhìn khuôn mặt gần như hoàn hảo của chàng trai, cô chợt như nghĩ ra điều gì rất đáng sợ, sợ đến mức vội vàng đứng dậy: "Không cần, tớ tự về được rồi."

Mặt trời từ từ lặn xuống bên ngoài cửa sổ, cô gái và chàng trai tách ra ở lối vào của nhà hàng và đi bộ một mình trên đường.

"Là hắn sao?"

Trong lòng nghĩ ngợi điều gì đó, cô gái suýt va phải biển quảng cáo ven đường, nhìn lên thì thấy trên tấm biển có thông báo - thời gian gần đây có rất nhiều thiếu nữ ở thành phố chúng ta đã biến mất, người dân xin hãy chú ý theo dõi! Nếu phát hiện bất cứ điều gì, xin vui lòng liên hệ ngay với đồn cảnh sát địa phương!

Bên cạnh đó còn có một thông báo tìm người. Những người mất tích đều là nữ, trong độ tuổi từ 15 đến 25, trên đó ghi với chi tiết về những gì họ mặc khi mất tích, chẳng hạn như giày trắng và váy đen liền áo.

Nhìn vào những bức ảnh, cô gái cảm thấy ớn lạnh sau gáy không rõ lý do, cô đột nhiên quay đầu lại và nhìn ra sau lưng.

Người đến người đi trên phố, cô cũng không phát hiện có người nào kỳ quái.

"Tại sao mình cứ luôn cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi mình?"

Cô gái nhanh chân bước về nhà.

Màn đêm buông xuống lúc nào không hay, ánh đèn đường leo lét mờ ảo, cô gái mơ hồ nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, đối phương ngày càng gần mình.

Cô không dám quay đầu nhìn lại, nắm chặt túi trong tay, cô chạy một hơi vào hành lang bên trong chung cư.

Tiếng bước chân phía sau không biến mất, mà theo cô đi vào trong hành lang, đối phương cũng không còn che dấu, tốc độ càng ngày càng nhanh!

Đèn điều khiển bằng âm thanh dường như đã bị hỏng từ trước, dù âm thanh có lớn đến đâu thì hành lang vẫn tối om.

Cô gái chạy trong bóng tối, hành lang quen thuộc vào ban ngày dường như là một mê cung không có hồi kết.

"Linh Lan!"

Một giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng, động tác của cô gái dần dần chậm lại.

Đây là giọng nói của nam sinh kia, cô nhớ rất rõ, chính vì giọng nói quyến rũ đó mà cô không thể không yêu đối phương.

“Linh Lan, đừng sợ, tớ chỉ lo lắng cho cậu nên mới muốn hộ tống cậu về thôi.” Một bóng người từ từ tiến lại trong bóng tối, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô gái.

“Cậu vẫn theo tớ suốt sao?” Giọng cô gái thay đổi, cô nhìn bóng dáng quen thuộc trong bóng tối và hất tay người kia ra.

"Linh Lan, hãy nghe tớ nói, mấy ngày nay cứ tới tối, lòng tớ lại cảm thấy đau đớn không thể giải thích được, một giọng nói đang cảnh báo tớ..." Chàng trai muốn nói điều gì đó nhưng cô gái đã chạy lên lầu.

“Đừng đi theo tớ nữa!” Cánh cửa đóng rầm, cô gái bước vào một căn hộ nào đó trên tầng cao nhất. Ngay sau khi cô bước vào, trong phòng có tiếng nhạc như thể ai đó đã vặn âm lượng TV đến mức tối đa.

"Linh Lan, cậu hiểu lầm rồi, tớ..." Chàng trai gõ cửa nhưng không có ai đáp lại.

Sau vài phút, ngay khi cậu bé chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên mở ra.

Khuôn mặt của cô gái xuất hiện ở khe cửa, đôi mắt u ám của cô ấy bừng lên màu sắc khi nhìn thấy chàng trai.

“Linh Lan, tớ thực sự chỉ lo lắng cho cậu thôi.” Nhìn thấy cô gái cuối cùng cũng mở cửa, chàng trai vội vàng bước tới giải thích nhưng khi cậu ta vừa nói từ Linh Lan, sắc mặt cô gái đột nhiên trở nên rất xấu.

Màu mắt cô từ từ nhạt đi, cô nhìn thẳng vào người con trai: "Cậu tìm chị tôi làm gì?"

“Chị?” Thanh niên dừng lại ở cửa.

“Tên tôi là Anh Tố, là em gái của Linh Lan.” Tấm lưng đang khom xuống của Anh Tố từ từ thẳng lại, chang trai nhìn thấy đối phương đang mặc một chiếc váy đen liền thân.

"Cô có thể gọi cho chị của mình được không? Tôi có chuyện muốn nói với cô ấy."

“Chị ấy đang tắm, bây giờ không tiện ra ngoài.” Anh Tố cứ nhìn chằm chằm chàng trai, ánh mắt có chút dọa người.

Có thể nghe thấy tiếng nước nho nhỏ trong tiếng nhạc ồn ào, chàng trai mím môi: "Vậy tôi cũng không làm phiền nữa. Cô có thể giúp tôi chuyển một tin nhắn được không, nói rằng sáng sớm mai tôi đợi cô ấy ở nhà hàng phố Tây."

“Biết rồi.” Anh Tố nhàn nhạt đáp, rồi đóng cửa lại.

Hành lang lại trở nên tối om, chàng trai đứng một mình trước cửa nhà Linh Lan, nhìn vào chiếc túi trên tay, trong đó có một món quà mà cậu đã chuẩn bị.

"Tại sao càng đến gần đây, tim lại càng đau?"

Trong đầu lướt qua hình ảnh cậu ta mà và Linh Lan đứng cùng nhau, chàng trai nắm lấy tay vịn cầu thang và chậm rãi bước xuống lầu.

Linh Lan hơn cậu ta một tuổi, cô ấy có một sức hút đặc biệt, như thể nó đại diện cho tất cả những điều chưa biết trên toàn thế giới.

Tình yêu của chàng trai đối với Linh Lan thuần túy, nồng nhiệt, không một chút tạp chất.

Đó là người đầu tiên cậu ta yêu, Linh Lan cũng là người đầu tiên nói cho cậu ta biết tình yêu là gì.

Cảm giác ấy giống như ngọn lửa, soi sáng mọi thứ và đốt cháy tâm hồn.

Không có đường quay lại, không để lại bất kỳ chỗ trống nào.

Bóng đêm dày đặc, chàng trai trở về nhà, cậu ta nằm trên giường ngâm nga bài hát của chính mình.

Cơn buồn ngủ ập đến như thủy triều, khi cậu đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì mơ hồ nghe thấy một giọng nói.

"Bọn họ là sát nhân, đừng uống thứ đó, đừng uống thứ đó..."

Sáng sớm ngày hôm sau, chàng trai vội vã đến nhà hàng phố Tây với món quà chưa kịp tặng, chọn một vị trí bên cửa sổ.

Mãi đến trưa, cô gái mặc áo trắng mới xuất hiện, trông cô rất mệt mỏi, ít nói và có vẻ im lặng hơn bình thường.

Sau khi ăn xong, chàng trai ngỏ ý muốn đi xem phim, cô gái cũng không từ chối.

Họ đã làm mọi thứ họ muốn làm như bình thường.

Khuôn mặt của cô gái cũng nở một nụ cười đã ​​lâu không thấy và tâm trạng của cô cũng tốt lên rất nhiều.

Khi trời sắp tối, cả hai đến một ngã tư, lần này chàng trai không nói tiễn cô gái về nhà nhưng cô gái đã chủ động nắm lấy tay chàng trai khi chàng trai chuẩn bị rời đi.

“Tối qua tớ lại cảm thấy ánh mắt đó, hắn trốn trong phòng tớ, như thể muốn giết tớ vậy.” Cô gái ngẩng đầu: “Cậu có thể về nhà kiểm tra giúp tớ không? Cảm nhận được hơi lạnh từ lòng bàn tay, chàng trai siết chặt tay cô gái: "Được."

Băng qua đường phố, cả hai nương vào nhau đi vào chung cư cũ kỹ.

Tòa nhà ảm đạm giống như một con quái vật đang há miệng, nuốt chửng hai người bọn họ.

Cửa vừa đóng, chàng trai đang đứng trong nhà cô gái, vẻ mặt hơi thận trọng.

"Có đồ uống trên bàn. Trước tiên cậu ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi đi. Tớ đi thay quần áo, trang phục này thật không thoải mái." Cô gái bước vào phòng ngủ, còn chàng trai thì thận trọng ngồi trên ghế sô pha, cơ thể cậu ta căng thẳng.

Đây là lần đầu tiên cậu đến nhà một cô gái, dáng vẻ ngượng ngùng rất đáng yêu.

Nhìn xung quanh, ngôi nhà của cô gái rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Chàng trai từ từ thả lỏng, cậu cầm đồ uống trên bàn lên, khoảnh khắc chiếc cốc chạm vào môi, cậu chợt nhớ đến một câu mình đã nghe đêm qua.

Đừng uống đồ uống đó!

Giọng nói ấy hiện lên trong lúc nửa mơ, nửa tỉnh, vừa quen vừa lạ, chỉ là vài câu ngắn gọn nhưng dường như có màu sắc và hình dáng, như thể hiện một ký ức cụ thể.

Từ từ đặt đồ uống xuống, chàng trai nhìn lên tường thì vô tình thấy một khung ảnh.

Trong khung gỗ là bức ảnh chụp một gia đình bốn người, giữa hai vợ chồng là hai cô gái trông gần giống nhau, một người mặc áo phông trắng và người kia mặc váy đen.

“Cậu đang nhìn gì vậy?” Cô gái mặc bộ đồ ngủ trắng tinh đã bước đến gần chàng trai từ lúc nào.

"Linh Lan, không phải cậu có em gái song sinh sao? Hôm qua khi tớ đến đây, cô ấy đã mở cửa cho tớ."

“Cậu muốn gặp con bé sao?” Ánh mắt cô gái lướt qua đồ uống trên bàn cà phê, chiếc cốc đã bị di chuyển nhưng đồ uống trong đó không vơi đi.

"Tôi chỉ thấy hơi kỳ quái, cô ấy..." Chàng trai không nói gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Cậu từ từ cúi đầu xuống và nhìn thấy một con dao sắc nhọn đâm vào ngực mình.