Tôi Có Một Căn Phòng Khủng Bố

Chương 1510. Phiên Ngoại: Âm Thanh Của Anh (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dòng máu nóng chảy trên làn da trắng nõn nhuộm đỏ bộ đồ ngủ trắng tinh của cô gái, khuôn mặt thanh tú của cô dần lộ ra vẻ cuồng loạn: "Tôi chính là Anh Tố, anh yêu Linh Lan như vậy, tại sao ngay cả tôi và cô ấy cũng không nhận ra?”

Chưa dứt lời, Linh Lan đã bước ra khỏi phòng ngủ, cô đi chân trần và giẫm lên vết máu của chàng trai.

Con dao sắc nhọn liên tục xuyên qua cơ thể chàng trai, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên họ làm điều này, nhát dao nào cũng tránh được xương mà đâm vào tim chàng trai một cách dữ dội.

Hộp quà trên tay cậu rơi xuống đất, một băng cassette rơi xuống vũng máu.

Ý thức của chàng trai dần dần trở nên xuất thần, trước khi cơn đau xuyên thấu ập đến, cậu ta mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông đứng sau lưng hai cô gái, người đàn ông đó hết sức cố gắng ngăn cản cô gái nhưng cánh tay của anh ta cứ xuyên qua cơ thể cô gái hết lần này đến lần khác.

Người đàn ông đó dường như không thuộc về thế giới này, anh ta muốn ngăn chặn mọi thứ nhưng lại không thể chạm vào bất cứ thứ gì trên thế giới này.

"Hình như tôi biết giọng nói của anh ta..."

...

Vừa mở mắt ra, Trần Ca đã nắm chặt năm ngón tay, dùng sức đập xuống giường bệnh.

Cơ thể của hắn có vẻ cực kỳ yếu, sắc mặt cũng rất tệ.

"Ông chủ, anh đã cố gắng hơn trăm lần rồi, từ bỏ đi. Sở dĩ Hứa Âm có thể trở thành Hung Thần là bởi vì cậu ấy yêu tột cùng và cũng hận đến tột cùng. Không ai có thể cứu cậu ấy ra khỏi cái lồng giam giữ được tạo thành từ hai thứ tình cảm này." Tiểu Tôn mặc áo choàng trắng đứng bên cạnh Trần Ca.

"Không, là do hướng đi sai lầm. Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần giết hai người phụ nữ, hoặc thay đổi một liên kết nào đó trong trí nhớ là có thể ngăn chặn thảm kịch nhưng thực tế không phải vậy, ngay cả khi tôi không uống đồ uống đi, Hứa Âm vẫn sẽ bị giết." Trần Ca đứng lên: "Tôi muốn thử một lần nữa."

Nghe được những lời của Trần Ca, khuôn mặt Tiểu Tôn hiện lên một nụ cười khổ: "Ông chủ, tôi biết anh muốn cứu rỗi Hứa Âm bằng cách dùng mê cung đại não của bệnh viện bị nguyền rủa nhưng dù sao thì cậu ta cũng là một Hung Thần. Mê cung đại não được tạo ra từ trí nhớ của cậu ta giống như một thế giới độc lập. Cậu ta quá mạnh mẽ, mê cung đại não mà chúng ta tạo ra hoàn toàn khác với mê cung đại não của những ác quỷ khác."

Tiểu Tôn nhìn Hứa Âm đang nằm ở nơi sâu nhất của Bệnh viện bị nguyền rủa, vô số cái tên tượng trưng cho lời nguyền được đè lên anh ta, đây là một vị thần ngủ say.

"Trước đây anh đã cố gắng hết sức để giết hai người phụ nữ đó nhưng tất cả đều thất bại. Kí ức quá khứ của Hứa Âm đã khắc sâu trong chấp niệm. Chúng ta không thể chạm vào kí ức ở đó, chứ đừng nói đến việc thay đổi chúng." Tiểu Tôn khoát tay để các bác sĩ xung quanh rời đi: "Chấp niệm là căn cơ tồn tại của ác quỷ. Muốn cứu rỗi Hứa Âm thì phải thay đổi chấp niệm của Hung Thần. Chuyện này hầu như không có khả năng thành công."

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi không thể chạm vào bất cứ ai trong mê cung đại não của Hứa Âm nhưng tôi có thể chạm vào chính mình." Trần Ca lại ngồi trên giường: "Đừng nói nhảm nữa, để tất cả các bác sĩ qua đây thử lại xem."

"Ông chủ, có lẽ anh nên nghỉ ngơi một chút đi. Trong khoảng thời gian này, anh đã tiến vào mê cung của Hung Thần hơn trăm lần rồi. Nếu tiếp tục làm như vậy, ý thức của anh sẽ sụp đổ, nếu ý thức sụp đổ, anh sẽ không bao giờ quay lại được nữa."

"Không sao."

Từng sợi tơ máu xuyên qua cơ thể Trần Ca, kết nối hắn với Hứa Âm đang ngủ say.

Với sự hợp tác của tất cả các bác sĩ, Trần Ca một lần nữa bị cuốn vào mê cung đại não của Hứa Âm.

...

Xoa xoa đầu, Trần Ca mở mắt ra, hắn đứng ở cửa một bệnh viện nào đó.

Đây là nơi Hứa Âm và Linh Lan gặp nhau lần đầu tiên. Hứa Âm đến đây vì mẹ mình và gặp Linh Lan đang băng bó vết thương trong bệnh viện.

Trần Ca đã trải qua cảnh trước mặt hàng trăm lần, hắn biết rõ từng chi tiết.

Mẹ của Hứa Âm chết vì bệnh vào ban đêm, còn vết thương trên cơ thể Linh Lan là do nạn nhân tạo ra trong vụ giết người.

Trần Ca không biết Linh Lan có thực sự thích Hứa Âm hay không, hắn chỉ biết Linh Lan lợi dụng sự đau khổ của Hứa Âm. Khi Hứa Âm bất lực nhất, cô ta lặng lẽ tiến vào lòng cậu ta.

Trong mê cung đại não của Hứa Âm, Trần Ca không thể thay đổi được gì, hắn không thể mở cửa, không thể nắm giữ bất cứ thứ gì trên đời này, huống chi là làm tổn thương người trên thế giới này.

Hắn giống như bóng ma duy nhất trên thế giới này, không ai có thể nhìn thấy hắn, không ai biết đến sự tồn tại của hắn, bởi vì hắn không thuộc về ký ức đại diện cho quá khứ này.

Trong lòng tính toán thời gian, Trần Ca đợi đúng khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Âm xuất hiện, hắn lập tức theo sau Hứa Âm.

Hàng trăm lần thử nghiệm đã giúp Trần Ca hiểu sâu hơn về Hứa Âm. Cậu bé to xác thiện lành như mặt trời, trái tim trong sạch như mặt hồ trên cao nguyên không một chút tạp chất.

Nhưng một người như vậy lại gặp phải Linh Lan.

Ngay từ đầu, đối với Hứa Âm, Linh Lan chính là tia sáng trong cuộc đời cậu.

Linh Lan chăm sóc Hứa Âm như chị gái, tỉ mỉ, dịu dàng và ân cần, khó có thể ngờ rằng người phụ nữ này thực sự là một kẻ sát nhân có máu mặt, chuyên nhắm vào những phụ nữ trẻ đẹp ra ngoài một mình lúc nửa đêm.

Lặng lẽ theo chân Hứa Âm, Trần Ca nhìn mối quan hệ của Hứa Âm và Linh Lan dần trở nên thân thiết hơn.

Lần này hắn không tùy tiện xen vào nữa, mọi thứ đang phát triển theo trí nhớ của Hứa Âm.

Vào ngày thứ ba mươi của mối quan hệ của Hứa Âm và Linh Lan, Anh Tố xuất hiện, hai chị em cùng yêu Hứa Âm.

Chính xác mà nói, hai kẻ mất trí tay đầy máu tươi này cùng lúc yêu một người.

Cãi vã, tổn thương, cuối cùng họ quyết định chia đều Hứa Âm theo cách riêng của họ.

Đêm đó, chị Linh Lan thổ lộ với Hứa Âm và mời Hứa Âm đến nhà của họ vào ngày mai.

Trần Ca đã đứng cạnh cậu, tận mắt chứng kiến ​​Hứa Âm hạnh phúc như thế nào, đó phải là ngày hạnh phúc nhất trong ký ức của cậu ta.

Nhưng về phần  đối phương, hai chị em đang nửa đêm mài dao làm đồ nhắm.

Vào ngày hôm sau, Hứa Âm mặc quần áo mới và bước ra khỏi phòng với bài hát mà cậu ấy đã toàn tâm toàn ý thu âm.

Ngày hôm đó nắng rất đẹp, Trần Ca lặng lẽ đi theo cậu trai, dù đã trải qua hàng trăm lần nhưng trong lòng vẫn không kiềm chế được cảm giác khó chịu.

Ngâm nga một bài hát, Hứa Âm đến nhà Linh Lan, khi cậu ta mở cửa, Trần Ca cũng bước vào.

Trần Ca theo dõi những gì xảy ra tiếp theo, hắn không hề kích động ngăn cản đối phương, hay thậm chí nói một lời nào.

Trần Ca hít một hơi thật sâu khi Hứa Âm từ từ chọn đồ uống được pha chế đặc biệt của chị Linh Lan kia lên, Trần Ca mới hít sâu một hơi.

"Mê cung đại não được dệt nên từ ký ức của anh. Tôi không thể bước vào quá khứ của anh và không thể thay đổi những điều đã làm tổn thương anh. Tôi đã đến đây nhiều lần nhưng tôi chỉ muốn nói rằng, vẫn còn những người đang mong đợi anh có thể mỉm cười."

Trần Ca không thể chạm vào bất cứ thứ gì ở thế này, cho nên lần này hắn giơ tay lên đặt ở trên ngực mình, đầu ngón tay siết lấy khe hở giữa hai xương sườn, từng chút một đâm vào tim hắn.

“Người giám hộ của anh là một chấp niệm khác, có lẽ tôi có thể để anh nghe thấy tiếng nói trong trái tim mình bằng cách này.” Máu chảy dọc theo ngón tay, ngón tay hoàn toàn ngập trong ngực, khuôn mặt của Trần Ca nổi lên gân xanh nhưng hắn dường như không cảm nhận được nỗi đau: "Đừng uống thứ rượu đó nữa, đừng lặp lại cơn ác mộng này, cơn đau đã qua rồi! Anh nên thoát ra khỏi gông cùm của quá khứ! Hứa Âm! Anh có nghe thấy giọng nói của tôi không!"

Xương gãy, sắc mặt của Trần Ca càng ngày càng kém, thân thể trở nên hư ảo, ý thức bắt đầu mờ mịt.

Trong phòng, Hứa Âm đang bưng đồ uống đột nhiên dừng lại, cậu ta chậm rãi cúi xuống, ôm lấy ngực.

"Đau quá..."

“Cậu bị sao vậy?” Linh Lan và Anh Tố bước tới.

Đôi mắt Hứa Âm từ từ đỏ lên, hắn đột nhiên nhìn lên chính giữa căn nhà trống trải.

Cơn đau nhói từ tim khiến cậu không tự chủ được thân thể, gắt gao nắm lấy thành ghế sô pha.

Khung cảnh ký ức vừa lạ vừa quen hiện ra, trong lòng càng ngày càng đau, giọng nói bên tai cũng dần trở nên rõ ràng.

"Tôi đã từng nói phải cứu rỗi được anh, Hứa Âm, cùng tôi về nhà đi."

Giọng nói đó vô cùng dịu dàng, Hứa Âm gần như vô thức ngẩng đầu lên: "Rốt cuộc thì anh là ai!"

Nỗi đau cứa vào tim khiến cả thế giới mờ mịt, ngay lúc Hứa Âm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một thanh niên dường như đang đứng trong phòng khách, anh ta đâm tay vào trái tim mình, đầy máu nhưng trên khuôn mặt lại nở một nụ cười dịu dàng.

"Tôi là Trần Ca."

Cơ thể nhuốm máu ngã về phía sau, đồng thời, thế giới của Hứa Âm cũng bắt đầu thay đổi.

...

Miễn cưỡng mở mắt ra, Trần Ca thậm chí còn không có sức để ngồi dậy khỏi giường bệnh, đầu như bị xé nát, đau nhức triền miên.

"Thật là kỳ tích! Mê cung đại não của Hứa Âm đã thay đổi! Cậu ta dường như đang tích cực cố gắng thoát ra khỏi cái lồng được dệt nên bởi tình yêu và sự hận thù tột cùng!" Tiểu Tôn hiển nhiên rất phấn khích, cậu ta nhìn bệnh viện bị nguyền rủa đang không ngừng rung động mà chẳng mảy may lo lắng rằng nơi này sẽ sụp đổ: "Ông chủ, anh đã thế nào vậy?!"

“Xem ra đã có hiệu quả.” Trần Ca túm lấy áo khoác trắng của Tiểu Tôn: “Đưa tôi vào mê cung đại não của Hứa Âm ngay lập tức, tôi biết cách cứu anh ấy!”

“Bây giờ?” Tiểu Tôn lắc đầu dứt khoát: “Tuyệt đối không được, thân thể của anh quá yếu, cảm giác đã đến cực hạn rồi.”

“Thử lại một lần cuối!” Ánh mắt Trần Ca kiên định: “Cơ hội này nhất định không được bỏ qua.”

“Liều mạng như vậy vì một ác quỷ, tôi thực sự không thể hiểu được anh.” Tiểu Tôn yêu cầu tất cả các bác sĩ tập trung lại bên cạnh giường, họ tiếp tục sử dụng tơ máu để kết nối Trần Ca và Hứa Âm.

Những lời nguyền rủa, sợ hãi, đau đớn, những giọt máu chứa đủ loại cảm xúc tiêu cực kết nối cơ thể người và quỷ.

Chịu đựng cơn đau gần như xé nát cơ thể, Trần Ca xuất hiện một lần nữa trong mê cung đại não của Hứa Âm.

Cơ thể hắn hư ảo và biến dạng, như thể nó sắp tiêu tan.

“Ý chí quả thực đã đạt đến cực hạn.” Trần Ca nghiến răng, ước chừng thời gian, chuẩn bị đến bệnh viện thì đột nhiên phát hiện có điều không đúng.

Phố xá đông đúc nhộn nhịp nhưng không một tiếng động, cả thành phố vắng lặng đến rợn người.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Trần Ca đi qua đám đông im lặng và bước vào bệnh viện. Hắn đi qua các phòng bệnh và cuối cùng nhìn thấy Hứa Âm bơ vơ ở góc hành lang. Linh Lan đang đứng cạnh Hứa Âm, nói liên tục nhưng Hứa Âm dường như không nghe thấy cô ta.

"Tại sao ký ức lại khác?"

Mang theo nghi ngờ, Trần Ca bước đến chỗ Hứa Âm, hắn nhìn chàng trai đang ngồi xổm trong góc, những kí ức cứ hiện về trong tâm trí.

Đồng thời sở hữu hận ý cùng tình yêu đến tột cùng, mỗi lần Hứa Âm ra tay đều như mang chính mình ra hủy diệt, cậu ta thực sự quá thống khổ, Trần Ca chưa từng thấy nụ cười trên mặt cậu ta.

Khung cảnh ký ức lóe lên, Trần Ca chậm rãi ngồi xổm trước mặt Hứa Âm, hắn nói nhỏ: "Hứa Âm, tôi tới đón anh về nhà."

Giọng nói của Trần Ca không lớn, nhưng cả thành phố đều im lặng, chỉ có giọng nói của Trần Ca vang lên.

Chậm rãi ngẩng đầu, vẻ u sầu và đau đớn không thể hóa giải trong mắt Hứa Âm dần dần tiêu tan, chiếc lồng thành phố im lặng bắt đầu tan rã, cậu nắm chặt lấy tay Trần Ca.

Thế giới thật yên lặng bởi vì tôi chờ đợi giọng nói của anh.