Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

“Đây là… cảnh tượng lúc mình xuyên không sao?”

“Tại sao mình lại cảm thấy đó là ánh kiếm mà không phải là ánh đao hay ánh sáng nào khác?”

“Phía dưới thanh kiếm ấy dường như có một thứ gì đó rất đáng sợ bị trấn áp thì phải?”

Phương Tinh không kịp suy nghĩ nhiều, hắn nhìn thấy ánh kiếm kia hạ xuống, hóa thành hai quả cầu ánh sáng, một đỏ, một trắng.

Hai quả cầu ánh sáng đuổi bắt lẫn nhau, giống như hai con cá, lại giống như Thái Cực đồ đỏ trắng.

Bỗng nhiên!

Ầm!!!

Ánh sáng đỏ và trắng va chạm vào nhau, phát ra hào quang đáng sợ hủy diệt tất cả!

Thái Cực đồ đỏ trắng đột ngột vỡ tan, sau đó, một tia sáng le lói xuất hiện trước mắt hắn:

[Danh tính: Phương Tinh]

[Tuổi: 16]

[Nghề nghiệp: Võ giả]

Đó là một bảng thông tin rất đơn giản, khi ý thức của Phương Tinh di chuyển đến mục nghề nghiệp “võ giả”, một số mục con lại được mở ra:

[Đệ nhất cảnh: Bì Nhục (Luyện da: 21/100)]

[Mười hai thức quyền pháp quân đội: 55/100 (Nhập môn)]

[Đại Long Thung: 67/100 (Nhập môn)]

“Đây là bảng hệ thống trò chơi sao? Ngón tay vàng của mình sao? Dường như có liên quan đến cảnh tượng mình nhìn thấy lúc xuyên không?”

Phương Tinh thầm nghĩ, sau đó, vô số cảm ngộ về “Đại Long Thung” hiện lên trong đầu, hắn đột nhiên cảm thấy tất cả xương cốt tứ chi như có thêm sức mạnh, giống như dòng kênh sắp cạn khô lại được dẫn vào dòng nước mới, giúp bản thân không đến mức ngất xỉu ngay lập tức.

“Đúng rồi… Mặc dù mình đã kế thừa toàn bộ ký ức và cơ bắp của nguyên chủ, nhưng khi thi triển thực tế, vẫn còn có một ít sai lệch, cũng có thể được giải thích là tâm đã hiểu, tay cũng đã biết… nhưng lại không phối hợp nhịp nhàng, công phu đã bị giảm sút…”

“Nhưng bây giờ, sự xuất hiện của bảng thuộc tính này đã giúp mình bổ sung thiếu sót đó, độ thuần thục chỉ có tăng lên chứ không giảm xuống…”

“Cho đến lúc này, mình mới xem như là tiếp quản hoàn toàn mọi thứ của nguyên chủ, ngay cả võ công cũng vậy…”

“Nếu có thể cộng điểm thì tốt rồi…”

Phương Tinh có hơi tham lam, nhưng tìm kiếm khắp nơi, hắn vẫn không tìm thấy tùy chọn cộng điểm, chỉ đành tạm thời từ bỏ.

“Được rồi, ba mươi phút kết thúc.”

Vài phút sau, Hạ Long ra lệnh, các học sinh đang đứng tấn lần lượt như trút được gánh nặng, Lưu Vĩ thậm chí còn ngã vật ra đất, mồ hôi nhễu nhại, thở hổn hển.

Phương Tinh tuy cũng không khá hơn là bao, nhưng chỉ cảm thấy hai chân hơi mềm nhũn, chưa đến mức phải nằm xuống.

- A Tinh, sao cậu đứng tấn giỏi thế, tối qua về nhà luyện thêm à?

Lưu Vĩ thấy người anh em tốt của mình lại không ngã xuống, bèn lên tiếng trêu chọc.

- Đây là trình độ bình thường của tớ!

Phương Tinh thở dốc đáp lại, nhưng lại thầm bổ sung trong bụng: “Chỉ có điều, đây là trạng thái đỉnh phong nhất của Phương Tinh mà thôi…”

Trạng thái của con người có lúc tốt lúc xấu, nhưng với bảng thuộc tính này, trạng thái của hắn sẽ luôn ở mức đỉnh phong!

Trong mắt Lưu Vĩ, Phương Tinh như thể lại tiến bộ hơn.

- Khà khà, đúng là cậu đứng tấn giỏi hơn tớ một chút, nhưng chưa chắc đã giỏi hơn ở những bài tập tiếp theo.

Lưu Vĩ cười cười, bò dậy.

Lúc này, Hạ Long cũng hét lớn:

- Đừng có nằm đấy! Bây giờ trạng thái của các em đang rất tốt, đứng dậy luyện tập cho tôi, Mười hai thức quyền pháp quân đội, thức thứ nhất, Cung Bộ Pháo Quyền!

Phương Tinh cong người như cung, gân cốt trên người như dây, năm ngón tay phải nắm chặt, khớp xương thậm chí còn phát ra tiếng kêu răng rắc, hắn tưởng tượng cơ thể của mình là một cây cung lớn, bắn nắm đấm ra ngoài.

Bốp!

Nắm đấm này được đánh ra, không khí phía trước như phát ra một tiếng nổ vang, khiến Lưu Vĩ bên cạnh giật bắn mình.

- A Tinh, sao… sao cậu lợi hại vậy?

Hạ Long nhìn thấy có không ít học sinh đều đánh ra tiếng nổ, nét mặt hơi dịu đi một chút:

- Tốt… Trong Cổ Quyền Kinh có câu: “Ngàn vàng khó mua một tiếng nổ”, có thể đánh ra tiếng nổ này, dù ở thời cổ đại, các em cũng đều là cao thủ minh kình, lấy một địch mười! Nhưng chưa đủ! Vẫn còn lâu mới đủ!

- Thức thứ nhất “Cung Bộ Pháo Quyền” này tại sao lại được gọi là “pháo quyền”? Cung bộ chỉ là bước đầu, tưởng tượng cơ thể như cây cung lớn cũng chỉ là bắt đầu, tiếp theo, các em phải tưởng tượng bản thân là một khẩu đại bác, dùng “tâm hỏa” thiêu đốt khí huyết như thuốc súng, bắn nắm đấm ra ngoài như “viên đạn”!

Vừa nói, Hạ Long vừa tung ra một quyền.

Đùng!

Cũng là “Cung Bộ Pháo Quyền”, nhưng không khí lúc này lại phát nổ như một quả đạn pháo, Phương Tinh chỉ cảm thấy màng nhĩ đau nhức, ngay cả tim cũng như bị đè nén, hơi tức ngực: “Một quyền này, e rằng không dưới hai mươi năm công lực… Mình không đỡ nổi…”

Hạ Long thu quyền đứng thẳng:

- Đến khi nào các em có thể đánh ra “pháo quyền” thực sự, vạn vàng khó mua một tiếng pháo nổ, thì mới được coi như đã luyện thành thức này, điểm mấu chốt nằm ở “tâm hỏa”, lấy tim làm động lực, vận chuyển khí huyết…

Vừa nói, Hạ Long vừa bước đến sau lưng một học sinh, tùy ý vỗ một chưởng vào lưng của đối phương.

Học sinh kia lập tức đỏ bừng mặt, vung tay đánh ra một quyền, tuy không có tiếng pháo nhưng tiếng nổ “bốp” rõ ràng vang hơn một chút.

“Kiểu ‘thực hành kết hợp giảng dạy’ này, đúng là không gì sánh bằng… Nhưng hình như chỉ có học sinh nào đánh ra tiếng nổ mới được đối đãi như vậy…”

Phương Tinh đang suy nghĩ thì Hạ Long đã đi đến sau lưng hắn, ông ta đặt năm ngón tay trên lưng hắn, bảo:

- Xuất quyền!

Phương Tinh lập tức cảm thấy lồng ngực nóng ran, như thể thuốc súng đã bị thiêu đốt, đang tìm kiếm lối thoát để bùng nổ.

- Haaaa!

Phương Tinh quát khẽ một tiếng, tung ra một quyền, sau đó, cả người hắn như muốn kiệt sức.

- Không tệ, lần sau chú ý đến bộ pháp…

Hạ Long chỉ điểm một câu, rồi đi về phía một nữ sinh khác.

Còn Phương Tinh thì trực tiếp ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, nhưng lại âm thầm phấn khích.

Hắn tập trung ý thức vào bảng thuộc tính, tìm đến mục Quyền pháp quân đội.

“Mười hai thức quyền pháp quân đội: 56/100 (Nhập môn)”

“Độ thuần thục tăng thêm 1 điểm?”

“Nếu như được luyện tập thêm mấy chục lần nữa, liệu mình có thể hoàn thành giai đoạn nhập môn của Quyền pháp quân đội, bước vào giai đoạn tiếp theo không?”

“Chỉ có điều, luyện tập thêm mấy chục lần như vậy, cơ thể mình không chịu nổi mất…”

Cảm nhận cơn đau nhức ở cánh tay, Phương Tinh lắc đầu ngán ngẩm.

Đột nhiên, hắn nheo mắt lại.

Ở cuối bảng thuộc tính, một ký hiệu kỳ lạ mới xuất hiện.

Phù văn này giống như được tạo thành từ những đường cong xoắn, ẩn ẩn hiện ra hình dáng của một chiếc gương.

Khi ý thức của cậu đặt trên đó, một dòng chữ mới hiện ra:

[Cánh cổng Chư Thiên: 1/100 (Đang tìm kiếm)]