Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Hứa Hằng không có hội chứng sợ lỗ, nhưng nhìn vết thương rậm rạp chằng chịt trên người Lâm Thành, liên tưởng đến việc sau khi vạch ra mỗi một vết thương, bên trong đều là con mắt…

Hắn không khỏi sợ hãi nổi da gà, thủ đoạn gì mà kinh khủng quá vậy?

“Cho nên… các ngươi cảm thấy một võ giả là học sinh cấp ba chỉ mới đả thông sáu mạch như ta, có thể có loại thủ đoạn này giết chết Lâm Thành?” Hứa Hằng nói, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ châm biếm, ánh mắt nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên.

Cho dù có muốn vu oan, thì đây không khỏi cũng quá cưỡng ép đi?

Rầm!

“Hứa Hằng, ta không có nhiều kiên nhẫn để nghe ngươi nói nhảm đâu.” Người đàn ông trung niên vỗ mạnh lên bàn một cái, vẻ mặt chán ghét và tàn khốc: “Bây giờ là bọn ta cho ngươi cơ hội chủ động khai ra đồng bọn, bằng không đợi đến lúc bọn ta điều tra ra được là ai, chắc chắn sẽ trừng trị ngươi nghiêm khắc.”

Đồng bọn?

Hứa Hằng mấp máy môi, hay lắm, thì ra là muốn vu oan ta tìm đồng bọn dùng thủ đoạn quỷ dị như vậy để giết chết Lâm Thành đó hả?

Cốc cốc!

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị người gõ, một cô gái tóc ngắn với dáng người cao gầy đẩy cửa bước vào.

Ngũ quan của cô gái rất tinh xảo, da thịt trắng nõn, khí chất mỹ diễm lộ ra vẻ giỏi giang.

Khiến người ta chú ý nhất là hai cái đùi đẹp thon dài bị chiếc quần bó sát người ôm trọn, có loại cảm giác đẹp đẽ tràn đầy sức mạnh, cho dù ai nhìn cũng phải cảm thán một câu ‘không đi làm người mẫu đúng là đáng tiếc’.

“Đội trưởng Chu!” Người đàn ông trung niên chợt đứng dậy hô, trên mặt mang vẻ kính nể.

Cô gái lạnh nhạt gật đầu, cất bước đi đến, thuận tay ném hai túi nhựa trong suốt có chứa đồ lên bàn: “Đã điều tra xong, đúng là vật phẩm bị mất trong phòng Lâm Thành.”

Hứa Hằng nhìn vật được đựng trong túi nhựa trong suốt, nhất thời biến sắc.

“Hứa Hằng, ngươi còn có lời gì muốn nói?” Người đàn ông trung niên nhìn Hứa Hằng.

“Không có khả năng, cái này rõ ràng là được giữ lại trong nhà cũ của ta, sao lại là của Lâm Thành chứ?” Hứa Hằng lúc này hô.

Hai cái túi trong suốt, một cái trong đó chứa một tờ báo cũ, chính là tờ báo lão Hứa đọc trong giấc mơ sáng nay, trên đó rõ ràng còn có một lớp bụi rất dày.

Trong một chiếc túi khác thì chứa mấy đồng tiền xu, vốn được giấu dưới tờ báo, sáng nay lúc hắn cầm tờ báo thì rơi xuống từ trên bàn.

“Đội trưởng Chu, chúng ta đã cho cơ hội mà hắn không chịu phối hợp.” Người đàn ông trung niên cau mày, trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn.

“Ừ, cứ theo quy trình đi thôi.” Cô gái gật đầu.

“Rõ.” Lúc này người đàn ông trung niên xoay người rời khỏi phòng thẩm vấn.

Cạch!

Theo tiếng cửa phòng nặng nề khép lại vang lên, trong phòng thẩm vấn cũng chỉ còn lại hai người là cô gái và Hứa Hằng.

“Ta tên Chu Á Nam, đội trưởng chi đội 2 phân cục Tuần Kiểm ti thành phố Đại Dung, đúng rồi, ta còn là là một Tiết lệnh sư.” Trên mặt cô gái tóc ngắn mang theo nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt đánh giá Hứa Hằng.

Hứa Hằng nghe thấy ba chữ ‘Tiết lệnh sư’, không khỏi nhìn đối phương thêm một cái.

Tuy Tiết lệnh sư hiếm thấy nhưng cũng không tính là thần bí, cho dù ở phố lớn ngõ nhỏ, người thường thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy Tiết lệnh sư xuất hiện, có điều cô gái này tuổi còn trẻ đã có thể làm đội trưởng chi đội của Tuần Kiểm ti, năng lực tiết lệnh hẳn là không đơn giản.

“Ngươi vừa đánh mất một cơ hội thẳng thắn sẽ được khoan hồng, nhưng ta bằng lòng cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” Chu Á Nam lại mở miệng.

“Ta vẫn luôn thẳng thắn, ta căn bản là không có giết Lâm Thành, cũng không có cái gì gọi là đồng bọn cả!” Hứa Hằng trầm giọng nói.

“Mạnh miệng thế à?”

Trên mặt Chu Á Nam vẫn giữ nguyên ý cười, đưa tay kéo ghế ra ngồi xuống, đùi phải thon dài lại có vẻ đầy đặn nhấc lên, nhẹ nhàng đặt trên chân trái của mình, chiếc quần bó sát người ngay lập tức trở nên càng thêm bó sát, ôm trọn lấy đường cong cơ bắp ở trên chân.

“Xem ra ngươi không quá hiểu biết về năng lực tra án của Tuần Kiểm ti bọn ta, nếu như không có chứng cứ, bọn ta sẽ không mang ngươi tới nơi này.”

Nàng nói, cũng cầm lấy hai cái túi trong suốt: “Đầu tiên nói rõ trước, từ khi ta tiến vào phòng của Lâm Thành phát hiện có vật phẩm bị mất, từ đó lợi dụng năng lực tiết lệnh, truy tung được vị trí của vật phẩm, rồi đến khi tổ hành động bắt giữ ngươi và lục soát ra được hai món đồ này từ trong nhà ngươi, toàn bộ hành trình đều có camera ghi lại.”

“Vừa nãy ngươi nói tờ báo này, là được giữ lại trong nhà cũ của ngươi trước đó? Ha, ngươi có muốn nhìn ngày tháng trên tờ báo này không?”

Nàng cười tủm tỉm giơ chiếc túi trong suốt chứa tờ báo đến trước mặt Hứa Hằng.

Nơi trang đầu của tờ báo viết rõ ngày tháng năm là -- ngày 4 tháng 1 năm 273 lịch Bắc Tân.

Hứa Hằng lập tức thấy kinh ngạc cực kỳ, ngày tháng đó… rõ ràng chính là báo chí ngày hôm qua mà.