Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Trong một lần hắn tu tập võ đạo đả thông kinh mạch, ý thức đột nhiên bị dẫn vào trong đầu. Hắn nhìn thấy bên trong đó lại có một vật thể mờ nhạt trông giống như cái ‘thìa’.

Lúc đó hắn chỉ là nhìn thoáng qua trong nháy mắt.

Hắn tưởng đó là ảo giác, thế nhưng từ đó về sau, bản thân hắn bắt đầu có sự tiến bộ bay vọt thần tốc trên võ đạo.

Võ đạo sơ kỳ cần tu tập các loại võ kỹ, đả thông kỳ kinh bát mạch trong cơ thể.

Rất nhiều võ kỹ trước đó cảm thấy khó có thể nắm giữ, từ sau khi cái ‘thìa’ này xuất hiện lại bỗng dưng vô sự tự thông, luyện mấy lần là có thể vững vàng hiểu rõ.

Trong khoảng thời gian hai năm rưỡi ngắn ngủi, hắn từ một võ giả hai mạch bình thường không có gì lạ ở lớp mười một phát biến thành thiên tài võ đạo đả thông sáu mạch.

Tất cả mọi người trong trường đều kinh ngạc bởi sự tiến bộ của hắn, nhưng lại cho rằng hắn kế thừa thiên phú từ người cha của mình - một đại sư võ đạo.

Duy chỉ có bản thân Hứa Hằng rõ ràng, điều này tuyệt đối có liên quan đến cái thìa ở trong đầu mình.

Bí mật này, hắn chỉ nói với “cha” ở trong giấc mơ.

Cho đến mấy tháng trước, hắn bởi vì bị thương dẫn đến hai đường kinh mạch gãy mất, chôn vùi con đường võ đạo, từ đó mới bắt đầu cảm giác cái thìa trong đầu hình như lại rục rịch.

Quả thật cũng chỉ là một loại cảm giác thôi.

Từ lần đầu tiên nội thị nhìn thấy cái thìa mơ hồ vào hai năm trước, sau đó cho dù hắn có thử như thế nào cũng không thể truyền ý thức vào trong đầu được.

Nếu không có biến hóa mà thiên phú võ đạo mang tới, hắn gần như cho rằng cái thìa không hề tồn tại, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.

Mà bây giờ, cuối cùng hắn cũng có thể nhìn vào bên trong đầu, lại một lần nữa nhìn thấy cái thìa kia.

Không chỉ nhìn thấy thôi mà còn thấy rất rõ ràng, không hề mờ mờ ảo ảo.

Cái ‘thìa’ ấy được cấu thành từ bảy tiết điểm, mỗi một cái tiết điểm đều rực rỡ loá mắt, tản ra ánh sáng nối liền với nhau thành một thể, nhìn lướt qua thì quả thật rất giống một cái thìa.

Nhưng Hứa Hằng rất rõ ràng, cái thứ này nhìn giống tranh minh họa về Thất tinh Bắc Đẩu trong sách giáo khoa y như đúc.

“Cho nên ghi chép lịch sử là sai lầm à? Bắc Đẩu biến mất vào mấy trăm năm trước không phải bị hủy diệt, mà là chạy vào trong đầu ta?” Hứa Hằng đột nhiên phát tán tư duy, sau đó lại phát hiện không đúng.

Mình mới mười sáu tuổi, không hề khớp với thời gian Bắc Đẩu biến mất một tí nào.

Vù!

Lúc này, Bắc Đẩu lại rung lên lần nữa.

Chỉ là phản ứng của nó lúc này rất ôn hòa, toàn thân tỏa ra ánh sáng sáng chói, lại chảy xuôi chậm rãi giống như nước chảy.

Hứa Hằng lập tức cảm thấy trong đầu toát ra từng luồng ý lạnh, từ thiên linh cái đánh thẳng đến lưng, vòng qua xương cụt sau đó xông thẳng đến bụng dưới.

Trong thức hải đan điền bắt đầu xuất hiện từng làn sương mù màu đen, dần dần ngưng tụ lại.

Cuối cùng, Bắc Đẩu ngừng rung lên.

Sương mù màu đen trong thức hải cũng đã ngưng tụ thành đoàn, đồng thời nhô lên một đoạn sừng nhọn nho nhỏ, khắp mình đều toát ra từng luồng hàn ý lạnh thấu xương.

Ùng!

Ngay sau đó, Hứa Hằng bỗng dưng mở hai mắt, tỉnh lại từ trong trạng thái nội thị.

“Đồ đằng tiết lệnh, vừa nãy là đồ đằng tiết lệnh à? Ta đã thức tỉnh tiết lệnh?”

Nhịp tim của hắn không kiềm được nhanh hơn, hơi thở có phần gấp gáp.

Biểu tượng đầu tiên cho thấy mình thức tỉnh tiết lệnh, đó là có thể nội thị nhìn thấy trong thức hải xuất hiện một đồ đằng tiết lệnh.

Mười hai tiết nguyệt, tổng cộng mười hai loại tiết lệnh.

Đồ đằng tiết lệnh vừa mới thức tỉnh có sương mù màu đen, mọc ra một sừng nhọn, lại còn hôm nay là…

“Tỉnh rồi?”

Lúc này, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Hằng.

Giọng nói gần trong gang tấc, giống như đang ở trước mặt.

Hứa Hằng chợt ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ngồi đối diện là một thân hình cường tráng cao lớn, tràn ngập cảm giác áp bách, chính là người đàn ông trung niên dẫn đội bắt mình đến đây.

Hắn nhìn bốn phía, đây là một căn phòng thẩm vấn âm u mờ tối, bốn phía đều là bức tường, không có cửa sổ, cánh cửa cũng chỉ là một chiếc cửa gỗ đơn sơ.

Mình đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ cũ, người đàn ông trung niên đối diện khẽ nhíu mày lật xem văn kiện, liếc nhìn hắn qua khóe mắt.

“Đường Hậu đâu?”

Hứa Hằng cắn răng hỏi.

Hồi tưởng lại hành vi bạo lực của Tuần Kiểm ti, trong lòng hắn đầy căm tức.

“Ha, hắn đã về nhà từ sớm rồi. Ngươi bị thương còn nhẹ hơn hắn mà lại hôn mê đến tận bây giờ, ngươi có mặt mũi gì tự xưng ;à võ giả?”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng cười, trên mặt toàn là vẻ châm chọc.

Ngay sau đó, hắn chộp lấy một xấp ảnh chụp từ trong cặp văn kiện rồi quăng trên bàn: “Nhìn xem ngươi đã làm gì kìa, mau chủ động khai ra đi.”

Hai mắt Hứa Hằng hơi trừng lớn, mấy tấm ảnh chụp toàn là hình xác chết của Lâm Thành từ nhiều góc độ, có thể nói là nhìn mà kinh hãi.

Trên khắp toàn thân đều là rậm rạp chằng chịt vết thương, trên mặt, trên cổ, lồng ngực, cánh tay, thậm chí là cả ngón tay…

Tất cả vết thương giống như bị rạch bởi một con dao nhỏ, mỗi một vết thương đều ngay ngắn và nhỏ bé, trải rộng toàn thân.

Trong đó còn có một tấm ảnh, đúng là hình cận cảnh vết thương.

Có người đeo bao tay màu trắng, vạch mấy vết thương trên người Lâm Thành ra.

Trong mỗi một vết thương, đều cất giấu một con mắt rất nhỏ.