Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc người của Tuần Kiểm ti lục soát rõ ràng đã điều tra đầu máy này, bên trong không có gì cả.

“Không thể nào...”

Trong lòng Hứa Hằng đột nhiên có một suy đoán rợn cả tóc gáy.

Hắn chậm rãi tiến lên, ngồi xổm người xuống, nhặt bộ đầu ghi hình kia lên.

Một giây kế tiếp!

“Lạch cạch”, cả bộ đầu ghi hình lại rơi trên mặt đất.

Hứa Hằng trợn to hai mắt, vẻ mặt khó có thể tin.

Bên trong đầu ghi hình này, thế mà thựt sự có một tấm thẻ nhớ.

Hứa Hằng tức khắc cảm thấy da đầu tê dại, cơn ớn lạnh lướt từ sống lưng xông thẳng lên ót.

Hắn lập tức đứng dậy cảnh giác quan sát bốn phía.

Tên Tiết lệnh sư Tiểu hàn từng lẻn vào nhà trước đó lại đến một chuyến?

Tên kia muốn làm gì?

Vì sao lại trả thẻ nhớ lại?

Chỉ là một lát sau, trong phòng vẫn yên lặng, không có động tĩnh gì.

Hứa Hằng dần dần thả lỏng cơ thể căng thẳng, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhanh chóng rút tấm thẻ nhớ kia ra nhét vào điện thoại di động của mình.

Hắn nhanh chóng mở tệp video lên, trong đó cũng giữ video theo dõi của mười bốn ngày trước.

Thời gian ngày tháng, số lượng video giống tấm thẻ nhớ bên trong bộ đầu ghi hình ẩn kia như đúc.

Hứa Hằng mở video một ngày trước khi xảy ra chuyện, vẫn tăng tốc độ phát lên.

Hình ảnh trong video không khác trước là bao.

Hôm đó hắn về nhà, làm ra động tác đổi giày, đặt balo xuống, đi đến phòng ăn ngồi xuống.

“Kỳ quái, bọn họ trả thẻ nhớ về làm gì?” Hứa Hằng hồ nghi nhíu mày, đồng thời di chuyển ngón tay chuẩn bị tắt video đi.

Nhưng một giây kế tiếp, ngón tay của hắn cứng lại, chậm chạp không có ấn xuống.

Đôi mắt chợt trừng lớn, đồng tử kịch liệt co rút lại.

Trong video, hắn vốn hẳn là ngồi bên bàn ăn đến khi trời sáng, lại đột nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía cửa, thay giày rồi đi ra ngoài.

Sau khi trời sáng, cửa bị mở ra lần nữa.

Hắn trong video đã trở về.

Hắn vừa đọc báo vừa nghịch mấy đồng tiền kỷ niệm trong tay. Lúc đi qua bàn ăn, hắn thuận tay ném báo và tiền kỷ niệm lên, rồi lại ngồi xuống ghế...

Mà phần sau của video lại giống với lúc trước, lúc hắn đứng dậy cầm balo chuẩn bị ra cửa thì Đường Hậu đến.

“Cái này... làm sao có thể chứ?”

Vẻ mặt Hứa Hằng kinh hãi, cả người sững sờ tại chỗ.

Sự tình bất chợt vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.

“Không đúng, tuyệt đối không phải ta, video này là ngụy tạo.” Hứa Hằng nhanh chóng phản ứng kịp.

Video có thể chứng minh sự trong sạch của hắn trước đó đã gửi cho Chu Á Nam rồi, Tuần Kiểm ti sẽ kiểm tra tính chân thực của video.

Chỉ cần chờ bên kia xác định video chưa trải qua xử lý, đoạn video trong tay mình nhất định là giả.

Nhưng lỡ như...

Không, không có lỡ như.

Hứa Hằng lấy thẻ nhớ ra, nhét vào trong túi, cả người dựa vào ghế sa lon, thở hắt ra một hơi thật dài.

Vu oan ta?

Tới, cứ tới đây đi, để ta xem các ngươi còn có hậu chiêu gì.

Sắc mặt Hứa Hằng dần dần âm trầm.

Hắn chậm rãi xòe bàn tay ra, ý thức bắt đầu thúc giục tiết lệnh Tiểu hàn trong đầu.

Dựa theo phần tài liệu mà Phó Vịnh Tình gửi trước khi đi miêu tả, sau khi thu nạp tiết khí, tiết khí cũng sẽ bị đồ đằng tiết lệnh đồng hóa, hình thành trong cơ thể hắn giống như một bộ phận bẩm sinh.

Vận dụng những tiết khí này, giống như đang sai bảo tay chân của bản thân, vô cùng như thường.

Vụt!

Một vệt sáng đen u ám phụt ra từ lòng bàn tay của Hứa Hằng, lại nhanh chóng ảm đạm xuống.

Trong thức hải, sáu luồng tiết khí Tiểu hàn bắt đầu khởi động, khuếch tán ra hướng kinh mạch toàn thân.

Tất cả kinh mạch dần dần hóa ảo, kể cả máu thịt và xương cốt xung quanh kinh mạch cũng mau chóng tiến vào trạng thái trong suốt nhạt đi.

Toàn bộ quá trình, vẻn vẹn chưa đầy một hơi thở đã hoàn thành.

Cả người Hứa Hằng biến mất tại chỗ.

Tuyết đổ che nghìn dặm, con đường không dấu chân, đây chính là đặc tính ẩn nấp riêng biệt của tiết lệnh Tiểu hàn, xưng là Vô Tung.

Rất nhanh, một giây trôi qua.

Hai giây.

Ba giây...

Vụt!

Hứa Hằng đột nhiên hiện thân, đỡ sô pha thở hổn hển, cả người giống như hư thoát, vô cùng uể oải.

Chỉ là, trên mặt hắn tràn đầy ý cười.

“Ba giây, ta kiên trì ba giây!”

Hắn mừng thầm trong lòng, như vậy so với kỷ lục ẩn thân cao nhất tại Dựng Khí kỳ được nhắc đến trong tài liệu mà sư tỷ đưa còn phải nhiều hơn một giây.

“Năng lực Vô Tung này quả nhiên thần kỳ, ta dùng mắt thường có thể thấy rõ bản thân, thế nhưng khi nhìn qua gương thì lại chẳng nhìn thấy gì hết.”

Hứa Hằng siết chặt nắm đấm, cảm nhận được tiết khí trong cơ thể đang dần dần khôi phục, cảm giác tự hào trong nội tâm tự nhiên sinh ta.

Hắn cảm thấy, nghỉ ngơi chốc lát rồi có thể làm lại lần nữa.

Mình quả nhiên là một người đàn ông đích thực.

Thậm chí lát nữa còn có thể thử một số tư thế khác, và đặc tính ‘phá hư’ khác của tiết lệnh Tiểu hàn.

“Reng reng reng...”

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Hứa Hằng có chút lao lực móc điện thoại di động ra.

Trên màn hình hiện lên một dãy số xa lạ.

“Nửa đêm nửa hôm, ai gọi điện cho ta vậy?”

Hắn sửng sốt, lại đột nhiên nghĩ đến tấm thẻ nhớ vừa nãy, sắc mặt hơi đổi, nhanh chóng ấn phím nhận cuộc gọi.

Nhưng mà, trong điện thoại di động lại truyền đến giọng nói quen thuộc, đúng là Chu Á Nam.

“Hứa Hằng, có phải ngươi vẫn còn ở trong nhà cũ của ngươi không, hiện tại lập tức đi ra chạy về phía Tuần Kiểm ti đi, nhanh lên chút...”