Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Thức ăn tối nay so với trước kia phỉa phong phú hơn nhiều, gần nnhuw bày đầy bàn ăn, sắc hương vị đều đủ cả.

“Ngươi đã thích nghĩ như vậy, ta cũng không còn cách nào.” Hứa Hàn Sơn nhún vai.

Hứa Hằng: “???”

“Đây là chuẩn bị cho sư tỷ của ngươi, sư tỷ của ngươi khó được về một chuyến, nhất định phải làm mấy món nàng thích ăn mới được.” Hứa Hàn Sơn cười híp mắt nói, mặt đầy vui vẻ, giống như một người cha già có cô con gái đi xa sắp trở về nhà.

“Vậy cũng được, sư tỷ thích ăn vừa vặn là mấy món ta thích.” Hứa Hằng gật đầu.

“Tiểu tử ngươi cũng lạc quan quá ha. Đợi sư tỷ ngươi trở về rồi, nếu như thấy ngươi trở thành Tiết lệnh sư Tiểu hàn, ngươi đoán xem nàng có thu thập ngươi không đây?” Hứa Hàn Sơn vẫn híp mắt, vẻ mặt nhìn có chút hả hê.

Khóe miệng Hứa Hằng nhất thời giật một cái, rất muốn hỏi một câu ai mới là ruột thịt?

Hắn nhớ kỹ từ nhỏ đến lớn, lão Hứa chưa từng mắng mỏ hắn bao giờ, nhưng mỗi lần thấy hắn bị Phó Vịnh Tình giáo huấn, lão Hứa không chỉ nhìn có chút hả hê mà còn có thể châm ngòi thổi gió ở bên cạnh. Con bà nó, vô tình thế không biết.

“Lão Hứa, lúc này ngươi phải thất vọng rồi. Thật không dám đấu diếm, phương pháp tu luyện tiết lệnh của ta vẫn là sư tỷ cho ta đấy, là nàng để cho ta thử một lần.” Vẻ mặt Hứa Hằng đầy đắc ý.

Hứa Hàn Sơn lại nghe mà lắc đầu liên tục: “Tiểu tử ngươi quả nhiên không nhanh nhạy gì cả. Sư tỷ ngươi căn bản là không cảm thấy ngươi có thể thành được, nàng chỉ không muốn khiến ngươi có cảm giác mình bị quản giáo trói buộc, cho nên mới đưa phương pháp tu luyện cho ngươi, làm cho ngươi tự nếm thử rồi chọn biết khó mà lui.”

“Hở?”

Hứa Hằng tức khắc nghẹn họng trố mắt.

Lời lão Hứa nói làm cho hắn có chút mơ hồ.

Thiệt hay giả thế?

Ý định ban đầu của sư tỷ là muốn cho ta biết khó mà lui?

“Được rồi, đừng suy nghĩ nữa. Nếu đều đã thành Tiết lệnh sư rồi thì phải cố thử một chút xem sao, chọn đường nào thì phải tự phụ trách đường đó.” Hứa Hàn Sơn vỗ vai hắn, trịnh trọng nói.

“Lão Hứa, cái ta thức tỉnh chính là tiết lệnh Tiểu hàn đấy, ngươi không sợ tương lai ta thích giết chóc thành tính à?” Hứa Hằng hiếu kỳ hỏi.

Hắn muốn biết lão Hứa có ý kiến gì đối với tiết lệnh này không.

“Thích giết chóc thành tính? Không sao cả, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, nếu như ngươi dám thích giết chóc thành tính, ông đây sẽ bảo sư tỷ của ngươi đánh gãy chân của ngươi.” Hứa Hàn Sơn nhướng mày lên, cười híp mắt nói.

“Ha ha, yên tâm đi, ta sẽ không trở thành loại người như vậy đâu.”

Hứa Hằng vội khoát khoát tay.

“Ngươi sẽ không á? Vậy hơn nửa đêm ngày hôm trước, ngươi còn đi ra ngoài giết bạn học của ngươi làm gì?” Hứa Hàn Sơn bất thình lình hỏi.

“Cái gì?”

Hứa Hằng ngây ra tại chỗ, không hiểu ra sao, hoàn toàn không nghe hiểu lời Hứa Hàn Sơn nói.

“Lão Hứa, ngươi đang nói cái gì thế, ta giết bạn học của mình lúc nào chứ?”

“Tiểu tử thối, lại còn giả vờ hồ đồ với, ngươi dám nói Lâm Thành kia không phải ngươi giết à?”

Hứa Hàn Sơn nghiêng người lườm Hứa Hằng: “Còn giả vờ cái gì? Không phải ngươi cài đặt cameras trước nhà à, ta đều đã thấy video theo dõi rồi, tiểu tử ngươi còn mạnh miệng?”

“Ca... cameras?”

Vẻ mặt Hứa Hằng mơ hồ, đầu dần dần to như cái đấu.

Trong lúc mơ hồ, hắn dường như nhớ ra cái gì đó.

Loại cảm giác cháng váng đầu quen thuộc ấy, trời đất xoay tròn, một cảm giác buồn nôn mãnh liệt lan ra khắp toàn thân.

Ngay sau đó, đầu hắn giống như hiện lên một vầng sáng trắng.

Hứa Hằng chợt mở hai mắt ra, hoàn toàn tỉnh táo lại.

Lúc này đêm đã khuya.

Trong phòng một màu đen kịt, trên bàn cơm trống rỗng.

Lão Hứa, cũng vẫn không ở nơi này như cũ.

“Lại tới nữa? Lúc này mới cách một ngày, sao lại tiến vào trong giấc mơ kỳ quái đó rồi?”

Hứa Hằng có chút mệt mỏi xoa đầu, lấy điện thoại di động ra nhìn lướt qua, có mấy tin nhắn chưa đọc và mấy cuộc gọi nhỡ.

Lại nhìn thời gian, đã là mười một giờ đêm rồi.

“Sao sư tỷ còn chưa về nhỉ?”

Hứa Hằng khẽ nhíu mày, nhìn về phía ngoài cửa sổ, bóng đêm âm trầm đen kịt, trên phố không có một bóng người, yên ắng đến có chút quỷ dị.

Hắn thử gọi điện thoại cho sư tỷ, nhưng lại bị nhắc là đối phương đã tắt máy.

Hứa Hằng lắc đầu, cảm giác đầu cứ choáng váng làm cho hắn có chút khó chịu.

Lúc này mọi cảnh tượng trong giấc mơ còn rõ mồn một ngay trước mắt, rõ ràng không gì sánh được.

Cảnh trong mơ lần này, dường như còn phải ly kỳ cổ quái hơn trước kia nhiều.

Hai chuyện ly kỳ nhất trong đó, làm cho Hứa Hằng hồi tưởng lại cũng có chút muốn bật cười.

Hắn nói với lão Hứa ở trong mơ là mình Dựng Khí tầng sáu rồi, điều này rất ly kỳ, nhưng đúng là thật sự!

Hắn thực sự đã đến Dựng Khí tầng sáu, sáu luồng tiết khí Tiểu hàn trong đầu còn đang quấn đồ đằng tiết lệnh Tiểu hàn xoay tròn.

Việc này đoán chừng khó mà giải thích với sư tỷ.

Một chuyện khác càng thêm ly kỳ hơn, lão Hứa lại còn nói hắn đã giết Lâm Thành, đúng là mắc cười thiệt mà.

Hơn nữa cuối cùng lão Hứa còn nói cái gì mà thấy được video theo dõi rồi, trực tiếp làm hắn thức tỉnh từ cơn mơ.

“Chờ đã, video theo dõi...”

Hứa Hằng đột nhiên nheo mắt, ánh mắt quét về phía phòng khách, nhìn ngăn tủ bừa bãi đầy đất.

Hai mắt đã sớm thích ứng với bóng tối, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng bộ đầu ghi hình bị đè dưới ngăn tủ.