Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ninh Dạ đang lắc lư cái đầu nói một tràng thì nghe cái cốp, trên trán đã bị Triệu Long Quang gõ một cái.

Triệu Long Quang lạnh lùng nói: “Suốt ngày nghĩ tới mấy thứ bàng môn tà đạo, không chịu tu luyện đàng hoàng. Đệ xem xem, đã hơn ba năm rồi mà đệ vẫn ở cảnh giới Tàng Tượng, uống bao chỗ tốt mà sư phụ cho đệ, đệ không thấy mất mặt à?”

Ninh Dạ bị sư huynh đánh u đầu, vừa xoa vừa khổ sở nói: “Nói thì nói thôi, đừng có hơi tí là gõ đầu người ta được không? Gõ nhiều thành ngốc đấy. Hơn nữa huyền đạo và trận đạo chính là đạo cơ bản của Thiên Cơ môn chúng ta, sao lại gọi là bàng môn tà đạo được? Đệ nghiên cứu cấm chế, sửa cũ thành mới, phát minh ra Nguyệt Ảnh Hàn Sa, Nhật Quang Tuẫn Bạo, Vô Linh Cấm Chế, có thứ thậm chí các sư huynh chưa từng thấy, đệ chính là thiên tài số một của bản môn.”

Y nói xong câu này, Triệu Long Quang lại không còn gì để nói.

Câu này không sai, với môn phái khác thì những thứ này có lẽ là bàng môn tà đạo, nhưng đối với thiên cơ môn lại là đại đạo chính tông.

Nhưng thằng nhãi nhà ngươi suốt ngày nghiên cứu mấy thứ này, mà lơ là tiến bộ của bản thân, dẫu sao cũng không thích hợp.

Phải biết, cơ quan trận pháp có tốt đến đâu cũng cần có người điều khiển. Không có đủ thực lực cũng chẳng thể chế tạo được trận pháp cường đại.

Tân Nhiễm Tử không giỏi thuyết giáo, đành tức giận nói: “Sư huynh mặc kệ, tóm lại, cho đệ thêm hai tháng. Trong hai tháng này bất luận thế nào cũng phải tăng lên cảnh giới Hoa Luân.”

“Đâu cần vậy chứ?” Mặt mày Ninh Dạ bắt đầu cau có.

Triệu Long Quang càng lúc càng tức giận, gõ lia lịa lên đầu Ninh Dạ: “Bảo đệ tăng cường đại chứ có phải hại đệ đâu, cái đồ không có chí tiến thủ nhà đệ, làm ông đây tức chết mất thôi.”

Đám người Phong Bất Đình lại hiếu kỳ, Nguyệt Ảnh Hàn Sa và Vô Linh Cấm Chế kia là gì, nhưng thấy Triệu Long Quang đang nổi nóng nên không ai dám hỏi.

“Được rồi được rồi.” Những sư huynh đệ khác cùng tới hòa giải.

Cơn giận của Triệu Long Quang vẫn còn chưa hết: “Các sư đệ cũng thế, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chểnh mảng chuyện tu hành. Hôm nay thời gian học buổi chiều tăng gấp đôi!”

Nghe câu này mọi người cùng rên rỉ.

Sơn Nhu tức giận đá một phát vào mông Ninh Dạ, rõ ràng là giận y làm liên lụy đến bản thân. Ninh Dạ đành cười khổ xin lỗi.

“Ơ? Tứ sư đệ, nhị sư đệ với thất sư đệ đâu?” Triệu Long Quang để ý thấy đám người Doãn Thiên Chiếu không có mặt bèn hỏi.

“Nhị ca đang luyện kiếm, tứ ca đi uống rượu, thất đệ thì đương nhiên là tới thăm Thường muội muội của đệ ấy rồi.” Phong Bất Đình cũng là kẻ thích buôn chuyện.

“Gọi hết bọn chúng về đây, mai là đại lễ tế tổ rồi, môn hạ của Thiên Cơ môn không được thiếu một ai!” Triệu Long Quang nói.

“Rõ!” Mọi người cùng đáp lời.

Lúc này Tân Tiểu Diệp vừa tẩy rửa cái rắm của Hương Trần trư xong, đang lao tới đằng đằng sát khí: “Bạch Vũ, tỷ sẽ cho đệ biết tay!”

Ninh Dạ bị dọa cho nhảy dựng lên: “Sư huynh sư tỷ, sư đệ trốn đây!”

Lại ‘xoạt’ một tiếng, chạy mất không còn bóng dáng, phía sau là Tân Tiểu Diệp cầm kiếm đuổi giết điên cuồng.

Các sư huynh nhìn vậy lao nhao lắc đầu, thổn thức không thôi.

“Đúng là tiểu sư đệ vẫn hơi bướng bỉnh.” Lâm Vũ Phong lắc đầu thở dài.

Tiểu sư đệ là người thông minh linh hoạt, lúc bình thường cũng khá trầm ổn, chỉ không biết vì sao y luôn lười biếng trong việc tu hành, khiến mọi người chỉ thấy tiếc vì mài sắt không thành kim.

“Đúng vậy, đúng vậy.” Tân Tiểu Diệp ở đằng khác đi tới, xem ra cuối cùng cô cũng không đuổi kịp Ninh Dạ. Tuy tu vi của cô cao hơn Ninh Dạ, thực lực cũng mạnh hơn y, nhưng chẳng ngăn nổi mấy trò quỷ quái của thằng nhóc này, y lại hiểu rõ địa hình, rẽ trái quẹo phải vài lượt đã không còn bóng dáng. Tân Tiểu Diệp tức giận nói: “Uổng cho cha muội đối xử tốt với nó như vậy, có bảo bối gì cũng cho nó dùng. Kết quả thì sao? Nó suốt ngày ăn chơi lêu lổng như vậy, ăn nhiều đồ tốt thế, cho dù là Hương Trần trư cũng phải lên cấp rồi chứ!”

Con Hương Trần trư nho nhỏ kêu hừ hừ vài tiếng, ý là cô đừng có nói xuông mà không làm.

Chuyện này cũng khiến mọi người càng thêm bất đắc dĩ.

——————————————————

Khi màn đêm buông xuống, Thiên Cơ môn lại trở lại vẻ an lành yên tĩnh bình thường.

Bầu trời của Thiên Cơ sơn được tôn là bầu trời rực rỡ nhất Trường Thanh giới.

Mỗi lúc mặt trăng đi khuất, ánh sao lóng lánh, từng luồng sáng rải xuống, chiếu rọi bóng người, hết sức kỳ lạ, tạo một cảm giác rất thần bí.

Ninh Dạ lặng lẽ ra khỏi Thiên Cơ đại điện, đi tới trong quảng trường, lấy một nắm cát màu xanh đậm rắc xuống. Sau đó y lại tới một gian phòng kín, lại làm vậy. Cứ thế y vừa đi vừa rắc cát xanh lam khắp nơi trong Thiên Cơ môn, còn dùng đất cát che giấu cẩn thận rồi mới lặng lẽ về phòng.

Thành công rồi.

Ninh Dạ vui mừng, đang định làm gì đó lại thấy Tân Nhiễm Tử đang ngồi trong phòng mình, người mặc áo bào bát quái, tay cầm Thiên Cơ côn.

“Sư phụ?” Ninh Dạ ngơ ngác, trong lòng đột nhiên giật thót.

Tân Nhiễm Tử nhìn y, giơ tay ra: “Đưa đây.”

Ninh Dạ không tình nguyện lấy một cái túi ra giao cho Tân Nhiễm Tử.

Tân Nhiễm Tử mở ra xem, thầm lấy làm lạ: “Đây là cái gì?”

Ninh Dạ cúi đầu nói: “Một thứ nho nhỏ do đệ tử tự nghiên cứu.”

Tân Nhiễm Tử vân vê đống cát, cảm nhận cẩn thận, phát hiện không ngờ mình lại không nhận ra nó có chỗ nào huyền bí. Ông lấy làm lạ: “Cái này để làm gì?”