Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Phương Tịch ra hiệu cho Thược Dược tiến lên và nằm tại bên trong lồng ngực rộng lớn thâm thúy của đối phương, sau đó để cho Nguyệt Quý đút cho một đũa thịt hươu.

Aiii, sinh hoạt quá mức hạnh phúc cũng là một loại phiền não! Nam nhân liền nên bồi bổ nhiều một chút!

Phương Tịch lại uống một ngụm rượu do mỹ nhân đưa tới rồi thỏa mãn thở ra một hơi dài.

Dù sao những nha hoàn xinh đẹp này từng cái đều muốn dùng hết các loại biện pháp để leo lên giường của hắn nên hắn cũng rất khó xử lý.

. . .

Một bữa cơm trọn vẹn ăn gần một canh giờ, đối với Phương Tịch mà nói mặc dù dinh dưỡng kém xa tít tắp linh mễ tại tu tiên giới, nhưng cũng xem như hắn đã thỏa mãn dục vọng ăn uống thật lớn một phen.

Dạng hưởng thụ này hắn cách mỗi mười ngày nửa tháng liền sẽ làm một lần. Đây cũng coi như là một liều thuốc bổ nho nhỏ cho sinh hoạt tu tiên gian khổ.

Chờ đến khi đám hạ nhân thu thập xong đồ ăn, Phương Tịch đi vào phòng khách, hắn một bên uống vào trà xanh thượng phẩm mà Nguyệt Quế đã pha xong và một bên nghe quản gia A Phúc bẩm báo.

"Công tử, lão nô đã hỏi thăm rõ ràng, vật liệu liên quan tới yêu ma luôn luôn là do Đại Lương quan phủ khống chế, nghiêm cấm tư nhân lưu thông. Nhưng vẫn có một chút con đường khác ví dụ như võ quán!"

A Phúc là một vị lão giả có râu bạc bồng bềnh, nhìn qua rất có vài phần hương vị ẩn sĩ cao nhân.

Nhưng Phương Tịch biết được đối phương chỉ là 1 vị lão đầu phổ thông, lúc trước ông ta mang theo cháu trai mình đều sắp chết đói tại ven đường nên đã tự nguyện bán mình làm nô cho hắn.

"Ồ, võ quán sao?” Phương Tịch nghe nói lời ấy mà sờ lên cái cằm như có điều suy nghĩ.

Đại Lương cũng là thế giới có lực lượng siêu phàm, không nói về những yêu ma kia mà tại bên trong Nhân tộc lực lượng siêu phàm chính là võ công!

Những võ giả lợi hại thì một quyền đánh nát cả mỏm đá xanh, một cước đá nát cả một phiến đá đơn giản giống như là chuyện ăn cơm uống nước vậy. Dù là ở trong Hắc Thạch thành thì loại võ giả như này cũng không ít.

Phương Tịch rất có mấy phần hứng thú đối với siêu phàm chi đạo của thế giới này.

Mặc dù thế giới này có linh khí mười phần mỏng manh, khó mà tu luyện, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng duy trì tu vi của hắn. Mà võ giả chi đạo của Đại Lương thì hẳn là cũng có một ít chỗ thích hợp.

Rất tốt, nếu ta có thể ở tu tiên giới Nam Hoang thu hoạch được công pháp và pháp thuật cao thâm thì sao lại nguyện ý đi nghiên cứu võ công chứ?

Đây không phải là người ngu sao?

Phương Tịch tu luyện Trường Xuân Quyết chỉ là hàng thông thường, mà công pháp hơi tốt một chút trong phường thị Thanh Trúc Sơn liền muốn tận mười mấy khối linh thạch.

Lúc này trong mắt Phương Tịch có ánh sáng thâm thúy hiện lên.