Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Chủ nhân đã dậy, chúc mừng chủ nhân xuất quan!"

Lúc này, một đạo âm thanh dễ nghe giống như là chim hoàng oanh vang lên.

Mấy vị nha hoàn diễm lệ quần áo khác nhau được một vị thiếu nữ váy vàng dẫn đầu đi tới trước mặt Phương Tịch và chỉnh đốn trang phục rồi hành lễ.

Một trận làn gió thơm xông vào mũi khiến cho Phương Tịch không khỏi chà xát ngón tay.

Hắn tại Hắc Thạch thành mua một tòa đại trạch viện và lại mua thật nhiều nha hoàn nô bộc.

Trong đó có mười hai vị đại nha hoàn được hắn phân biệt mệnh danh là Thủy Tiên, Huệ Lan, Giác Mai, Nguyệt Quý, Sắc Vi, Thanh Hà, N gọc Lan, Nguyệt Quế, Kim Cúc, Thúy Trúc, Thược Dược, Bách Hợp.

Trong đó vị đại nha hoàn mặc quần áo màu vàng chính là chưởng sự Nguyệt Quế, nàng một thân da thịt trắng mỏng như mỡ đông, tựa như thổi qua liền phá, quả thực là một vị tiểu mỹ nhân.

"Ừm, chuẩn bị mở yến tiệc.” Đối mặt với đông đảo nữ tử ngưỡng mộ bằng ánh mắt cung kính, Phương Tịch tùy ý phân phó một câu.

Hắn cũng không phải là kẻ đạo đức giả mang bệnh thích sạch sẽ để cùng nô bộc nha hoàn nói chuyện nhân cách bình đẳng hay không cẩn quỳ. Mà tương phản khi đến thời cổ đại, hắn hơi nhận lấy ký ức của nguyên chủ ảnh hưởng, nên hắn rất coi trọng chuyện mạnh được yếu thua.

Làm nha hoàn nô bộc mà đám không quỳ trước chủ nhân thì đó chính là trong mắt không có tôn thượng, không phục quản giáo, có thể sống sờ sờ mà bị hắn đánh chết!

Cũng may mắn là những vị nha hoàn nô bộc này đều đã chịu đủ sự huấn luyện từ người môi giới, cho nên sẽ không tồn tại loại chuyện hiếm thấy đó.

Hoặc có thể nói, đối với chư nữ như Nguyệt Quế thì việc quỳ trước chủ nhân mới là chuyện bình thường, giống như chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy.

Sau nửa canh giờ, tại đại sảnh Phương phủ, Phương Tịch nằm tại bên trên ghế dựa mềm, trước mặt hắn bày đầy món ngon sơn hào hải vị.

Tay gấu, vây cá, tổ yến, thịt vịt nướng, gà hầm,. . .

Các loại nguyên liệu nấu ăn đều thuần thiên nhiên, trải qua bếp trưởng tỉ mỉ gia vị làm lộ ra mùi thơm nức mũi, khiến cho người ta thèmăn đến nhỏ dãi.

Mà Phương Tịch cũng hưởng thụ lấy sinh hoạt vạn ác của địa chủ thời phong kiến, không cần chính mình động đũa mà ánh mắt chỉ hơi ra hiệu thì liền có một vị tỳ nữ kẹp lấy món ngon đưa lên miệng hắn.