Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Tên Vũ Cực này trong nhà làm cái gì vậy Đường sư huynh?" Phương Tịch thuận miệng hỏi một câu.
"Trong nhà Vũ sư huynh làm nghề buôn bán. Nhà hắn có một đội tiểu thương mời không ít võ sư hộ vệ ở đây. Phương sư đệ phải nên cẩn thận." Đường Toàn trả lời.
"Kinh doanh à?" Phương Tịch cười nói.
Tuy rằng hắn không hiểu thương trường nhưng có sao đâu chứ, vì hắn giàu mà!
Nếu thật muốn nhằm vào thì việc hắn dùng cách đả thương địch tám trăm tự tổn hại một nghìn là chuyện trong khả năng.

Đây chính là thực lực lấy tiền tài đè chết người!
"Tuy nhiên người ta chỉ là bất mãn với ta một chút, nếu ta liền đem gia sản của người ta phá tan thì liệu có chút giống Long Ngạo Thiên kiếp trước không nhỉ?"
"Ở trong tiểu thuyết kiếp trước tên Long Ngạo Thiên kia sống rất sảng khoái, nhưng về sau hắn nhất định sẽ không được chết tử tế."
Trong lòng Phương Tịch châm chọc một câu.
Tuy nhiên đối với việc Đường Toàn chủ động tới nhắc nhở hắn thì hắn tương đối tán thưởng cách làm người của Đường Toàn. Hai người lại nói chuyện vài câu về tiến độ võ công.
Đường Toàn và Vũ Cực giống nhau, đều đã đạt đến trình độ khí huyết nhị biến, cho nên địa vị ở trong võ quán cũng không kém nhau nhiều lắm. Chỉ tiếc là bọn hắn còn xa xa mới đặt chân tới được khí huyết tam biến.

Nói tới đây thì ngay cả trên mặt Đường Toàn cũng không khỏi hiện ra vài phần buồn khổ than thở: "Trên thực tế ta cũng xem như là còn tốt chán. Ngươi phải biết Tứ sư muội đã hao hết tài nguyên bản thân mà còn không có cách nào đột phá tới khí huyết nhị biến, có thể nói là con đường tu luyện của nàng thập phần khó khăn. Trong gia tộc nàng đã mấy lần thúc giục nàng trở về lập gia đình rồi đó."
Phương Tịch ngẩn ra vì hắn không thể tưởng được vị sư tỷ kia mỗi lần nhìn thấy Phương Tịch cơ hồ đều như muốn dán lên thân hắn mà lại còn có khó khăn như vậy.
Tuy nhiên nghĩ đến bên trong ngoại viện, những tên kia dù có nhiều tiền mà cũng chưa chắc có thể thuận lợi nắm giữ khí huyết rồi cũng chỉ đành cam chịu mà rời đi, cho nên đối với chuyện này Phương Tịch lại cảm thấy rất công bằng .
Trên thực tế, luyện võ là sự việc có tính ăn khớp với thiên phú và tài nguyên dồi dào.
Lúc trước, người của Nguyên Hợp Sơn thật đúng là không nhìn lầm, vì quả thực tư chất thân thể của Phương Tịch quá bình thường.
Nhưng dựa vào linh khí của tu tiên giới và linh thực thấm nhuần mà thân thể của hắn mới có tiến độ như bây giờ.

Trong võ quán Bạch Vân bây giờ hắn cũng được xem như là thiên tài rồi.
Đây chính là sự bi ai của dân thường!
Nếu có thiên phú thì có thể nhanh chóng xoay người trở thành thượng tầng cao quý.
Nếu như không có thiên phú và còn không có tài nguyên thì cũng chỉ có thể một đời sống dưới bùn lầy.
"Nhưng ta thì khác, ta muốn tranh giành với mảnh thiên địa này! Ở thế giới Đại Lương ta sẽ tận lực tranh đoạt mọi loại tài nguyên!" Phương Tịch thầm hạ quyết tâm.