Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Ngay lúc Phương Tịch đang suy nghĩ thì Vũ Cực có tướng mạo anh tuấn đi tới hậu viện, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành nói: "Phương sư đệ..."
"Vũ sư huynh, có chuyện gì sao?" Phương Tịch nhướng mày hỏi.
"Cái này... sư huynh gần đây vì tu luyện võ công nên chuyện tiền bạc có đôi chút khó khăn, không biết sư đệ có thể..." Vũ Cực vừa mở miệng thì chính là vay tiền khiến cho Phương Tịch âm thầm liến hắn một cái và trong lòng thầm than: "Chiếc thuyền hữu nghị này có lẽ sắp sập rồi."

Kiếp trước Phương Tịch cũng từng cho bằng hữu vay tiền và kết quả đều một đi không trở lại. Lúc này khi nghe thấy câu này mà trong lòng hắn đột nhiên nổi lên một chút bực bội.
"Việc này..."  Phương Tịch làm ra vẻ suy nghĩ và muốn sử dụng chiến lược câu giờ.

Vũ Cực trong lúc chờ đợi thì sắc mặt cũng suy sụp từng chút một. Hắn luôn nghĩ rằng mình ở trong võ quán có địa vị rất cao, võ công cũng đã sớm đạt đến cảnh giới khí huyết nhị biến, thực lực cũng xem như là thuộc hàng cao tầng trong võ quán. Sau khi biết tin Phương Tịch vừa nhập môn thì hắn đã cố ý lôi kéo, mời chào Phương Tịch đứng về bên phía hắn, thế nhưng đối phương giống như một người ngây ngô mà nghe không hiểu ám chỉ của hắn. Hiện tại ngay cả khi hắn vay tiền mà cũng kì kèo.
Cảm nhận được ánh mắt của Vũ Cực nên Phương Tịch không khỏi thở dài trong lòng. Có người chính là trời sinh tiểu nhân!
Cho dù lần này ta đáp ứng cho Vũ Cực vay tiền, nhưng chỉ bởi vì sự trì hoãn của ta mà trong lòng của Vũ Cực cũng sẽ ghi thù.
Mà thôi, dù sao cũng chỉ là một tên Vũ Cực, không đáng để ta phải kiêng kị.

Nghĩ tới đây Phương Tịch mớ có quyết định: “Thật sự xin lỗi, tiểu đệ gần đây tiền bạc có chút không dư dả lắm nên không thể giúp được gì cho sư huynh rồi."
"Ngươi..." Trên mặt Vũ Cực bây giờ lúc đỏ lúc xanh, nói: "Phương sư đệ, ngươi rất tốt, rất tốt a!"
Vũ Cực cảm giác được ánh mắt của đám đệ tử bốn phía đều đang cười nhạo mình mà nhịn không được phất tay áo bỏ đi.
Đợi đến khi Vũ Cực rời đi thì Đường Toàn mới đi tới nói: "Phương sư đệ, ngươi phải cẩn thận đấy, Vũ sư huynh có tâm nhãn rất nhỏ."

Phương Tịch hơi kinh ngạc nhìn xem Đường Toàn.
Vị tam sư huynh có tướng mạo hồn hậu này vậy mà thực chất không phải là người đơn thuần giống như bề ngoài.
Nói đi cũng phải nói lại, tại thời điểm Phương Tịch triển lộ ra thiên phú siêu quần bạt tụy thì về sau ở bên trong võ quán Bạch Vân đã có không ít người chủ động hướng về hắn mà cầu cạnh bợ đỡ để hưởng một chút tiền tài vô hạn của hắn.
Bình thường thôi mà! Dù sao Phương Tịch ta vừa có thiên phú lại vừa có tiền! Nếu người khác không lấy lòng ta mới là chuyện không bình thường!