Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Nhìn bóng lưng Xà Lôi tập tễnh rời đi, trên mặt Phương Tịch hiện ra nụ cười ranh mãnh.
Cái đồ vật gọi là Thần Ý đồ kia tất nhiên chính là sở học căn bản của các võ quán.  Mà trên thực tế hắn cũng không vội cho lắm, chỉ cần chậm rãi tu luyện đến khí huyết tam biến thì hắn luôn có cơ hội tiếp xúc đồ vật loại này.
Lúc này Phương Tịch cố ý nói ra chỉ là muốn câu ra lòng tham vốn có trong lòng Xà Lôi mà thôi!
"Phương phủ của ta đặt chân tại Hắc Thạch thành bởi vì người ngốc nhiều tiền ở đây luôn bị kẻ gian tham ngấp nghé. Dù sao ta cũng phải triển lộ một phen thủ đoạn thì mới có thể yên ổn mà đứng vững gót chân ở đây được."
Phương Tịch sờ sờ trong ngực; Tiểu Lôi phù, Kim Quang Tráo phù, Hàn Băng phù ban cho hắn không ít sức mạnh.
'Khí huyết võ giả muốn uy hiếp tu tiên giả thì nhất định phải tới gần, hơn nữa võ giả khí huyết tam biến cũng sẽ như vậy. Chỉ có cảnh giới Võ quán chủ thì mới có thể làm cho ta có chút kiêng kỵ một hai.'
Cũng không biết thực lực của những Võ quán chủ này có gì khác so với tu sĩ luyện thể chân chính không?
Đương nhiên nghĩ là nghĩ như thế, nhưng trên thực tế Phương Tịch cũng không muốn tự mình nếm thử một chút nào, dù sao chuyện này cũng quá mức nguy hiểm.

Vào buổi tối, Phương Tịch nằm trên ghế trúc trong sân, trong tay hắn cầm một ly kem.
Nguyệt Quế có chút tò mò nhìn xem công tử mà không biết vì sao công tử không trở về phòng hưởng thụ điều hòa máy lạnh, ngược lại ở bên ngoài hóng gió tự nhiên.
Mùa hè nóng bức như này về ban đêm vẫn còn khá nực. Không bằng ta ngày mai nấu một chút canh hạt sen cho công tử ăn nhiệt giải nhiệt nhỉ?
Ngay khi Nguyệt Quế miên man bất định thì Phương Tịch thở dài một tiếng nói: "Vẫn tới sao?”

Tại hậu hoa viên của Phương phủ, một gã hắc y trèo tường mà vào, trong đôi mắt nhỏ của hắn tràn đầy tinh quang. Vả lại ở trong tay hắn còn có đại lượng thuốc mê và mê hương.
"Con mẹ nó! Tên Phương công tử này vừa không có thực lực mà lại giàu có như vậy, mấy ngàn lượng bạc nói lấy ra liền lấy ra. Vậy thì ngươi càng phải nên hiếu kính bổn đại gia đi!" Xà Lôi đối với đường đi lối rẽ của Phương phủ khá quen thuộc, nên thoáng chốc ông ta đã đi tới nhà kho.
Sau một lát, đang lúc ông ta mượn nhờ bóng đêm để chuẩn bị đốt mê hương thì…
Rầm!
Bốn phía bỗng nhiên sáng rực lên.
"Cái gì?!!" Xà Lôi kinh ngạc nhìn quanh bốn phía và liền nhìn thấy mười mấy tên hộ vệ cao to lực lưỡng đang cầm trong tay côn bổng tiến tới.
Ngoài ra Mộ Phiêu Miểu cũng ở trong đám hộ viện này và mang ánh mắt đầy lửa giận nhìn ông ta nói: "Xà Lôi, ngươi dám làm như thế sao? Ngươi trộm cướp tiền tài gia chủ là đang muốn đập đi con đường làm ăn của võ quán ở Hắc Thạch thành đấy!”
"Khặc khặc...... Lão phu là Hỗn Thiên Diêu Tử chứ không biết Xà Lôi là ai hết!" Xà Lôi khàn khàn bói ra rồi xoay người bỏ chạy.