Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Biên: Lap Tran

----

"Trần huynh. . . Ta còn có thể uống!"

"Không cần dìu ta, ta không có say. . ."

. . .

Sau nửa canh giờ, Trần Triệt dìu Trương Nhược Viễn say mèm đi về Trương gia đại trạchc.

Một chầu vừa rồi, hắn thừa dịp Trương Nhược Viễn say mèm ăn hết không ít thịt.

Thấy thiếu gia uống say như vậy, người gác cổng lập tức ra đỡ.

"Không cho phép dìu hắn!"

Nhưng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến.

Nghe như thế, người gác cổng gãi đầu một cái, dừng động tác lại.

Ngay sau đó, một nữ tử trẻ tuổi mặc quần màu lục, khuôn mặt đoan trang, dáng người yểu điệu giận dữ đi ra từ cửa lớn.

Thấy nữ tử này, Trần Triệt có chút hốt hoảng.

Nữ tử này là muội muội Trương Nhược Viễn, Trương Nhược Lan.

Căn cứ theo trí nhớ chủ nhân thân thể, Trương Nhược Lan với hắn có chút mập mờ. . .

Ngày thường, khi hắn đến Trương gia tìm Trương Nhược Viễn, Trương Nhược Lan thường xuyên thỉnh giáo một ít vấn đề trên sách, hai bên đã từng tiếp xúc thân thể một chút.

Sau khi hai bên quen thuộc, Trương Nhược Lan còn tự tay làm điểm tâm đưa đến học đường cho hắn ăn. . . Lúc ấy bị không ít đồng môn trêu chọc.

Đoạn thời gian kia, Trương Nhược Viễn đều chọc, gọi hắn là muội phu.

Mặc dù cỗ thân thể này đã đổi chủ nhân, nhưng Trần Triệt vẫn cảm giác được hảo cảm của chủ nhân thân thể đối với Trương Nhược Lan.

Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, dịu dàng động lòng người, tiểu thư khuê các.

Đây là ấn tượng của chủ nhân thân thể đối với Trương Nhược Lan.

"Nhược Lan. . ."

Nghe muội muội hô như thế, Trương Nhược Viễn lập tức tỉnh lại bảy tám phần.

"Tam ca, sở dĩ cha cấm túc ngươi chính là sợ ngươi lại cùng người không đứng đắn thông đồng một chỗ, ngươi ngược lại rất tốt, lại vụng trộm ra ngoài, còn uống tới như vậy!"

Trương Nhược Lan trừng Trần Triệt, sau đó mới lạnh lùng nói ra.

Trương Nhược Viễn nghe xong không nhịn được, nhưng chưa kịp mở miệng thì Trương Nhược Lan lại nói tiếp: "Tam ca, ngươi thật sự cho rằng mình kết giao rất rộng sao?

Người ta chỉ cầu tiền của ngươi mà thôi!"

Dứt lời, nàng nhìn về phía người gác cổng.

"Về sau người này đến Trương gia ta, trực tiếp đuổi đi!"

"Được. . ."

Người gác cổng nhìn Trần Triệt, khúm núm đáp.

. . .

Trần Triệt yên lặng nhìn cảnh này, trong lòng cũng không có bao nhiêu gợn sóng.

Hắn có thể cảm giác được Trương Nhược Lan này có oán niệm cực sâu với hắn.

Còn nguyên nhân. . . Đại khái là bởi vì hắn thi rớt đi.

Trên thực tế, trước khi chưa thi huyện, chủ nhân thân thể này rất được hoan nghênh.

Không chỉ có Trương Nhược Lan, mấy nhà xung quanh cũng không ít người kéo bà mối về làm mai.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Chủ nhân thân thể này đọc sách tốt, là một trong số ít thư sinh ngoại thành có thể bái nhập môn hạ Vương Kính.

Thậm chí trong mắt những người kia, hắn thi đậu tú tài là chuyện ván đã đóng thuyền, thậm chí về sau thi cử nhân, thi tiến sĩ cũng có thể, rất có tiềm lực.

Nếu có tiềm lực, đương nhiên phải thật đầu tư thật tốt.

Còn Trương Nhược Lan là một người bỏ hết vốn đầu tư.

Mặc dù người dân thế giới này cởi mở hơn xã hội phong kiến kiếp trước nhưng cũng có hạn, nam và nữ chưa lập gia đình vẫn phải giữ chút khoảng cách.

Trương Nhược Lan tự làm điểm tâm đưa đến trong học đường cho mình ăn, tương đương với thổ lộ trước mặt mọi người.

Về sau nếu như nàng muốn gả cho những người khác, nhiều hoặc ít gì cũng sẽ nhận một chút ảnh hưởng.

Nhưng mà. . . Nàng trả giá nhiều như vậy vốn là trông cậy sẽ có được một tướng công cử nhân, tiến sĩ, kết quả ngược lại, đối tượng đầu tư thi huyện lại rớt.

Nàng có oán niệm đối với mình cũng bình thường.

Không có cách nào, thế đạo này chính là như vậy.

Nghèo ở chợ không người hỏi, giàu ở núi sâu có bà con xa.

Hắn cũng không có bao nhiêu oán hận.

"Da mặt thật dày!"

Trương Nhược Lan thấy Trần Triệt cũng không có phản ứng gì, thấp giọng mắng một câu rồi quay người hướng về một cỗ xe ngựa màu đen đằng xa.

Chờ nàng đi xa một chút, Trương Nhược Viễn mới áy náy nói: "Trần huynh thứ lỗi, bản tính muội muội ta cũng không xấu. . . Nhưng người của đại gia tộc nha, ngươi hiểu, đều tương đối vô tình, chỉ có ta là ngoại lệ."

"Ta biết, không có chuyện gì."

Trần Triệt đáp như không có việc gì nói.

Đúng như Trương Nhược Viễn nói, đại gia tộc có pháp tắc vận chuyện của đại gia tộc.

Công tử đại gia tộc như Trương Nhược Viễn, một khi bị phát hiện không có tiềm lực cũng chỉ có thể bị ném bỏ.

Bởi vì chế độ thế này, các đại gia tộc mới có thể truyền thừa tiếp.

Thân ở trong môi trường này, nữ tử đều sẽ chịu chút ảnh hưởng.

Mà Trương Nhược Lan có ý với chủ nhân cỗ thân thể này, không phải hắn.

Nếu như Trương Nhược Lan là người tình thâm nghĩa trọng, ngược lại hắn sẽ cảm thấy có chút khó xử.

"Thật ra cũng trách ta, nếu không phải ngày ngày ta ở trước mặt nàng khen ngươi học tốt, nàng cũng sẽ không để mắt tới ngươi. . .

Hiện tại tốt rồi, không nói tới ngươi, nàng nhìn thấy người ca ca này cũng như thấy kẻ thù."

Trương Nhược Viễn bất đắc dĩ nói.

Trần Triệt khoát tay áo.

"Được rồi, không nói chuyện này.

Trương huynh, nếu lệnh muội không chào đón ta, ngày mai ta trực tiếp đi quán rượu kia tìm ngươi, lúc đó chúng ta trò chuyện tiếp."

"Tốt, một lời đã định! Chúng ta tranh thủ gây dựng sự nghiệp lẫy lừng! Để bọn hắn lau mắt mà nhìn!"

Trương Nhược Viễn như nhận được khích lệ, kiên định dị thường.

Đúng lúc này, từ trong chiếc xe ngựa đằng xa có một người trẻ tuổi mặc trang phục màu đen bước xuống.

Thấy người tuổi trẻ kia, Trương Nhược Lan cười nói tự nhiên đón tiếp, vẻ mặt không khác với khi nhìn thấy Trần Triệt lúc trước bao nhiêu.

"Đó là La Hùng, con trai độc nhất của bang chủ Hắc Hổ bang, nghe nói là kỳ tài võ học, năm nay mới hai mươi tuổi mà đã bước vào Thiết Cốt cảnh. . ."

Trương Nhược Viễn thấp giọng giới thiệu, trong giọng nói có chút kiêng kị.

"Lợi hại như vậy. . ."

Trần Triệt phụ họa một câu.

Mấy ngày nay hắn hiểu thêm chút về thực lực võ đạo.

Phần lớn bang chủ mấy bang phái trong nội thành đều có thực lực Thiết Cốt cảnh.

Bước vào Thiết Cốt cảnh, xem như cao thủ một phương ở Thạch Hỏa thành.

La Hùng này trẻ tuổi thế mà có thể bước vào cảnh giới này, tiềm lực rất cao.

Trương Nhược Viễn bất đắc dĩ nói: "Muội muội ta tâm cao khí ngạo, sau khi ngươi thi rớt, nàng muốn tìm người càng có tiềm lực.

Chuyện giữa ngươi và nàng không ít người đọc sách đều biết, cho nên nàng chỉ có thể đi tìm võ giả có tiềm lực.

Trùng hợp là gần đây Nhân trành làm loạn, quan phủ không đủ người.

Gia nghiệp Trương gia gia lớn, vì bảo đảm gia tộc không bị thiệt hại nên cần lôi kéo những bang phái này.

Thế là gia tộc dắt mối cho nàng quen biết La Hùng."

Trần Triệt vừa nghe hắn nói vừa chú ý tới La Hùng đang nhìn mình.

Trương Nhược Lan cũng đang liếc mắt nhìn mình, hình như đang nói xấu gì đó.

Thấy cảnh này, hắn không cần suy nghĩ liền chắp tay với Trương Nhược Viễn, nói: "Trương huynh, sắc trời cũng không còn sớm, cáo từ!"

Dứt lời hắn liền xoay người nhanh chóng rời đi, thoáng chốc liền biến mất tăm.

----

Cầu các đạo hữu share truyện, like, đề cử và bình luận.