Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dịch: Lap Tran

----

"Chỉ cần ta chạy nhanh, phiền toái liền đuổi không kịp ta."

Trần Triệt nhanh chân chạy.

Sau khi ra khỏi nội thành hắn hung mới nhẹ nhàng thở ra.

La Hùng kia là võ giả Thiết Cốt cảnh, hoàn toàn không phải kẻ hắn có thể đối phó.

Tuy nói hai bên không oán không cừu nhưng bên cạnh có một nữ nhân vẽ chuyện nha.

Mà người trẻ tuổi như La Hùng hay thích ra oai trước mặt nữ nhân.

Cho nên để ổn thoả thì hắn vẫn nên nhanh chóng rời đi.

. . .

Đến ngoại thành, Trần Triệt bắt đầu mua sắm dược liệu cùng một chút thức ăn, tốn bảy tám lượng bạc.

Chờ mua đầy đủ xong, hắn cấp tốc về nhà, bắt đầu nuốt sống những dược liệu kia.

So với lần thứ nhất, lần này hắn cảm giác nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Một mặt là bởi vì quen thuộc, mặt khác thì là bởi vì thể chất của hắn đạt được gia tăng nhiều rồi.

Dược liệu vốn vừa chát lại vừa cứng bây giờ dễ ăn hơn.

Sau khi đổ đầy Phệ Nguyên bình lần hai, Trần Triệt cùng mẫu thân ăn bữa cơm rồi an ổn ngủ yên.

. . .

Coong!

Coong!

Coong!

Hôm sau, trời mới vừa tờ mờ sáng, Trần Triệt tỉnh lại vì tiếng khua chiêng gõ trống.

"Thu thuế!"

"Thu thuế tuần tra!"

. . .

Nghe tiếng gào to truyền đến, Trần Triệt vuốt vuốt mắt.

Thạch Hỏa thành sưu cao thuế nặng, nhưng hắn chưa từng nghe nói tới thuế tuần tra gì.

Dù như thế nào thì hắn phải ra xem một chút.

Vội vàng mặc quần áo vào, Trần Triệt ra khỏi nhà, bước nhanh về p hướng có âm thanh truyền tới.

. . .

Đầu hẻm có một đám người tụ tập.

Giữa đám người có một tên trung niên thu thuế để ria mép.

Bên cạnh nam tử trung niên này còn mấy binh sĩ cầm vũ khí, có một tên vừa gõ chiêng vừa hô to thu thuế.

"Thuế tuần tra là thuế gì?"

Đứng bên ngoài đám người, Trần Triệt nhỏ giọng hỏi.

Một hán tử quấn khăn lông trên thân oán giận trả lời: "Nói là gần đây ngoại thành có Nhân trành làm loạn, quan phủ muốn điều thêm nhân thủ tuần tra cho nên muốn thu thuế tuần tra."

"Thu bao nhiêu?"

"Một hộ thu một lượng bạc, không có tiền thì một tráng đinh phải đi lao dịch một tháng."

. . .

Coong!

Coong!

Binh sĩ không ngừng gõ chiêng, trong đám người bắt đầu có người đầy u sầu đến nộp thuế, cũng có hán tử in dấu tay làm lao dịch.

Trần Triệt thấy vậy cũng chỉ có thể xuất ra một lượng bạc để nộp.

Không có cách nào, hiện tại nếu không giao ra, chờ người ta tới cửa đòi phải nộp gấp đôi.

. . .

"Lần trước các ngươi nói muốn thu thuế sửa đường phố! Đến bây giờ cũng không có sửa!

Quỷ mới biết sau khi các ngươi thu thuế tuần tra có thể phái người tuần tra hay không?

Thuế này ta không nộp!"

Lúc mọi người ở đây xếp hàng nộp thuế, đột nhiên có một thư sinh mặc trường bào cũ nát tức giận nói.

Hắn vừa nói xong, tiếng nghị luận lập tức lớn lên, có mấy ngườ kích động, muốn phụ họa cho người trẻ tuổi.

Trung niên thu thuế lườm người trẻ tuổi, sau đó phân phó binh sĩ bên cạnh: "Này người mồi cho quần chúng làm loạn, có thể Nhân trành, mang về thẩm vấn."

Tiếng nói vừa vang lên, hai binh sĩ lập tức hung hăng tiến về phía thanh niên, người chung quanh thấy thế căn bản không dám ngăn trở, vội vàng nhường ra một con đường.

Thanh niên nhanh chóng bị hai tên binh sĩ bắt, lôi tới trước mặt trung niên thu thuế.

Không đợi thanh niên mở miệng, một binh sĩ liền tung hai quyền vào bụng hắn.

Hai quyền xuống, mặt thanh niên nháy mắt trắng bệch, ngã trên mặt đất.

Binh sĩ khác thì xuất ra một cái xiên, trực tiếp xiên vào cổ thanh niên, mặt thanh niên dán sát trên đất.

Thấy cảnh này, chung quanh nháy mắt yên tĩnh trở lại, mọi người đều tỏ vẻ sợ hãi, không dám nói nhiều.

. . .

Trần Triệt mang tâm tình nặng nề xoay người rời đi.

Sau khi về đến nhà, hắn nói chuyện nộp thuế cho mẫu thân nghe, sau đó rửa mặt ăn điểm tâm.

Chờ ăn điểm tâm xong, hắn rời khỏi nhà, đến quán rượu Trương Nhược Viễn mở ở nội thành.

. . .

Đang lúc sáng sớm, quán rượu chưa mở cửa, nhưng Trương Nhược Viễn đã sớm ở bên trong chờ đợi.

Hai người thương lượng nửa canh giờ, cuối cùng quyết định một bộ phương án.

Ngoại trừ mấy món ăn đặc sắc cùng với một chút thủ đoạn kinh doanh thông thường, Trần Triệt còn cố ý an bài thêm thuyết thư (kể chuyện) trong quán rượu.

Còn thoại bản thì do hắn cung cấp.

Thế giới này rất ít hạng mục giải trí, nghe người ta thuyết thư là một loại thường gặp.

Thế nhưng người kể chuyện chỉ kể đi kể lại mấy câu chuyện thôi.

Nhưng dạng này vẫn có người ngày ngày nghe không chán.

Kiếp trước Trần Triệt đọc khá nhiều, viết ra vài câu chuyện thú vị không có gì khó khăn.

Đương nhiên, sở dĩ hắn thêm hạng mục này là vì có thể giữ được sự liên quan đến quán rượu.

Có câu lời thì nói tốt rồi nhưng vẫn nên có lòng đề phòng người ta.

Như thực đơn, thủ đoạn kinh doanh người sau có thể học, đến lúc đó đá văng ngươi ra, ngươi không có biện pháp nào.

Nhưng thoại bản thì khác.

Thoại bản cần nối tiếp nhau, không có hắn chẳng khác nào không có phần sau.

. . .

Thương lượng chuyện quán rượu xong, Trần Triệt thấy Trương Nhược Viễn một bộ muốn nói lại thôi, có vẻ đắn đo, không khỏi cười nói: "Trương huynh, có chuyện gì ngươi cứ việc nói, không cần khách khí với ta."

Trương Nhược Viễn khẽ thở dài, ánh mắt tràn đầy sự áy náy.

"Trần huynh, tối qua muội muội ta nói chuyện trước kia ngươi giúp ta làm bài tập cho cha ta biết, cha ta rất tức giận, muốn ta và ngươi cắt đứt quan hệ, nếu không liền cắt ngang chân của ta. . .

Ai, ta biết hắn chỉ nói thôi, nhưng ta sợ hắn sẽ tìm ngươi gây phiền toái.. . .

Cho nên về sau chúng ta nên ít gặp mặt mới tốt."

Trần Triệt nghe xong vẻ mặt cứng đờ, sau đó khẽ gật đầu nói: "Dạng này cũng tốt. . . Vậy ngươi tìm một chỗ, về sau ta sẽ đưa thoại bản đúng hạn."

"Ừm. . ."

Trương Nhược Viễn thấy Trần Triệt dễ nói chuyện thế này, ngược càng áy náy hơn, lại nói:

"Trần huynh, hiện tại mỗi tháng quán rượu thu lợi là mười lăm lượng bạc, về sau nếu như có tăng trưởng, ta phân một nửa cho ngươi."

Trần Triệt nghe tới liền khoát tay.

"Không cần nhiều như vậy, ba phần là đủ rồi."

Nếu hắn không trực tiếp tham gia kinh doanh quán rượu, dĩ nhiên không thể cầm quá nhiều.

Cung cấp thoại bản, mười ngày nửa tháng đều không xuất hiện, như vậy còn muốn phân một nửa lợi nhuận, đó là đang buộc người ta đá hắn đi.

"Trần huynh. . ."

Trương Nhược Viễn muốn từ chối, Trần Triệt liền ngăn cản: "Trương huynh, việc này cứ định vậy đi.

Còn một chuyện khác, ta hi vọng Trương huynh có thể giúp một chút."

"Trần huynh cứ mở miệng, chỉ cần ta có thể làm được, đừng nói một chuyện! Mười chuyện ta cũng sẽ giúp đến cùng!"

Trương Nhược Viễn vỗ ngực bảo đảm.

Trần Triệt cười nhạt một tiếng.

"Trương huynh, ta cùng mẫu thân của ta chuẩn bị dọn vào nội thành, nhưng nội thành quá phức tạp, ta không nhìn thấu, cho nên muốn mời Trương huynh giúp ta kiếm một ngôi nhà. . . Trước thuê thôi, chờ về sau có tiền ta sẽ mua lại."

"Thuê nhà? Đây là chuyện nhỏ, không biết Trần huynh có yêu cầu gì?"

Trương Nhược Viễn nghiêm túc hỏi.

"Đường không nên quá tốt, nhưng muốn cũng phải lớn chút, tốt nhất có thêm sân nhỏ, chung quanh cần yên tĩnh. . ."

Trần Triệt liệt kê từng cái ra.

"Tốt, việc này bao trên người của ta."

Trương Nhược Viễn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đồng ý.