Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Dưới tình huống mấy loại tạp chí như “Thông Linh”, “Liên Hoa”, “Mạng che mặt giấu kín” có thể xuất bản chính quy, phu nhân của quan hành chính hiểu biết một chút thuật ngữ, hiểu được giả bộ như thế nào, lừa đảo tôi tớ và thôn dân cũng không phải chuyện gì đáng kỳ quái.

 

“Chúng ta đi nhà thờ mật báo chứ? Như vậy có thể đổi được không ít ban thưởng nhỉ?” Raymond vừa kinh sợ lại chờ mong.

 

Lumian cân nhắc vài giây mới nói:

 

“Người hầu của quan hành chính đều biết phu nhân Puares là nữ phù thủy, như vậy có lẽ bản thân quan hành chính cũng biết rõ đúng không?”

 

“Đúng.” Ava cho đáp án chắc chắn.

 

Lumian tiếp tục nói:

 

“Phu nhân Puares còn là tình nhân của linh mục giáo xứ, chúng ta đi nhà thờ mật báo, chỉ sợ sẽ trực tiếp được đưa đến trong nhà quan hành chính.”

 

“Cái gì?”

 

“Phu nhân Puares là tình nhân của linh mục giáo xứ?”

 

Ava và Raymond đều kinh hãi.

 

“Ta tận mắt nhìn thấy.” Lumian cười ha ha nói: “Các ngươi giả vờ như không biết chuyện này, đừng nói cho bất cứ kẻ nào, bằng không sợ một ngày nào đó các ngươi sẽ mất tích.”

 

Ava và Raymond đồng thời đáp ứng, vẻ mặt trịnh trọng lạ thường.

 

Đối với linh mục giáo xứ kia, bọn họ đều vô cùng sợ hãi, mà chuyện này lại còn liên quan đến một nữ phù thủy.

 

“Nếu như thật sự có thể xác định phu nhân Puares là nữ phù thủy, vậy chúng ta tìm cơ hội đi Darliege, vào đại lễ Misa nói cho giáo chủ.” Lumian trấn an hai người.

 

“Ừm.” Raymond dùng sức gật đầu.

 

Chuyện này cần phải xác nhận rồi mới đi mật báo, bằng không cuối cùng điều tra ra phu nhân Puares không có vấn đề gì, bọn họ sẽ xong phim.

 

Trao đổi xong mấy chuyện này, Lumian không muốn kéo dài thời gian đứng lên, nói với Ava và Raymond:

 

“Ta trở về đọc sách đây, bằng không Aurora sẽ xách theo gậy gỗ đến đuổi ta.”

 

“Hai người các ngươi cố mà chăn ngỗng.”

 

“Được.” Nghĩ đến khoảng thời gian tiếp theo, nơi này chỉ còn lại mình và Ava, Raymond lập tức kích động một trận.

 

Ava ngược lại không vui lắm.

 

 

Sau khi đến gần thôn Cordu, Lumian bắt đầu che giấu tung tích của mình, liên tục chú ý đến gần đó có người nào hay không.

 

Hắn đang lo lắng đám người linh mục giáo xứ còn không chịu bỏ qua cho mình, còn đang chờ cơ hội.

 

Theo quan sát của hắn, linh mục giáo xứ Guillaume Bene là một người vô cùng có nghị lực, hơn nữa đã bị thua thiệt nhất định sẽ trả thù.

 

Trong lúc trốn tránh, Lumian bước về phía quán rượu lâu năm.

 

Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng leng keng.

 

Lumian quay đầu, hắn nhìn thấy trong ngã rẽ bên trái, ba người xứ khác Ryan, Leah, Valentine kia đi về phía đám người Naroka đang bắt rận cho nhau.

 

Tiếng leng keng thanh thúy dễ nghe phát ra từ bốn chiếc lục lạc màu trắng ở trên mạng che mặt và trên boot của Leah.

 

Hai ngày nay bọn họ đi dạo trong thôn, tìm người tán gẫu, hỏi cái này hỏi cái kia, cũng không biết định làm cái gì… Lumian hơi nghi ngờ lại hơi cảnh giác.

 

Nghĩ đến quảng trường trong thôn không một bóng người hôm trước, nghĩ đến người chăn cừu Pierre Berry cố ý từ phương xa vội vàng trở về tham gia Mùa Chay, hắn đã có một dự cảm không tốt, cảm thấy là lạ.

 

Trong thôn xảy ra chuyện gì sao? Lumian quyết định để sau nói lại tình huống này cho Aurora, để người chị gái có kiến thức rộng rãi, tri thức uyên bác, tràn ngập trí tuệ này phán đoán.

 

Rất nhanh, hắn đã thuận lợi vào trong quán rượu lâu năm, nhìn thấy cô gái cho mình lá bài tarot vẫn ngồi ở vị trí cũ, đang ăn gì đó.

 

Lumian đi đến gần, nhìn chăm chú:

 

“Trứng gà chiên thịt mỡ?”

 

“Có phải rất ngán không?”

 

Ở vùng Darliege, đây là món ăn được chọn lựa đầu tiên của nhà người bình thường chiêu đãi khách quý, nhưng Lumian cảm thấy, đối với phụ nữ đến từ thành phố lớn thì nó có lẽ nhiều dầu lại ngấy.

 

Quý cô kia nhẹ nhàng cắn miếng trứng gà vàng óng ánh, nhắm mắt cảm nhận một phen:

 

“Thật sự không tệ, có đặc thù địa phương, vô cùng thơm.”

 

 “Sớm như vậy đã ăn cơm trưa?” Lumian ngồi xuống đối diện.

 

Tròng mắt màu lam của quý cô kia lộ ra một chút mỏi mệt, cười nói:

 

“Đây là bữa sáng.”

 

Bây giờ đã là mấy giờ rồi chứ… Lumian không dám nói câu này ra.

 

Hắn nhìn quanh quán rượu lâu năm không có một vị khách nào, hạ thấp giọng nói:

 

“Ta nhìn thấy một đống đổ nát ở cảnh trong mơ, gặp được một con quái vật.”

 

“À.” Quý cô kia cũng không ngoài ý muốn, thậm chí trong vẻ mặt còn mang theo vài phần nghiền ngẫm khiến Lumian thấy khó hiểu.

 

Lumian bình tĩnh lại, thuật lại một lần chuyện mình gặp phải từ đầu đến cuối, cuối cùng hỏi:

 

“Quái vật như vậy nên đối phó như thế nào?”

 

Quý cô kia khẽ cười, hỏi ngược lại:

 

“Nó đã chết hay vẫn còn sống?”

 

“Nhất định là vẫn còn sống, ta không giết chết nó…” Lumian ngừng trả lời theo bản năng.

 

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ một lúc, vả lại chậm rãi nói:

 

“Ta có thể cảm nhận được hô hấp của nó, có lẽ nó còn sống.”

 

“Nếu như nó còn sống, vậy ngươi mấy thử cách này xem, lần này chém rụng đầu nó, lần sau hắt dầu lên trực tiếp đốt, lần sau nữa chôn sống, biết đâu nó sẽ chết thì sao?” Quý cô kia vừa hưởng thụ bữa sáng của mình vừa không chút để ý đưa ra đề nghị: “Chờ thay đổi nhiều biện pháp như vậy rồi nhưng vẫn không được thì lại đến tìm ta, ta không phải là bảo mẫu của ngươi, một chút chuyện nhỏ đều sẽ cho trợ giúp, phải học tự mình nghĩ cách trước đi.”

 

Còn rất, thân thiện đấy… Lumian không hề mất mát và chán nản, bởi vì ý tứ của đối phương giống như là thật sự gặp phải nguy hiểm đặc biệt lớn lại đến tìm nàng, nàng sẽ cung cấp trợ giúp nhất định, còn quái vật như hiện giờ, thật sự không đáng để nhắc đến.

 

Nhưng không đáng nhắc đến của nàng lại là phiền toái lớn hàng thật giá thật đối với ta… Lumian lập tức lại hơi đau đầu.

 

Hắn quyết định làm theo lời nói của quý cô đây, thử mấy phương pháp như chặt đầu, hỏa thiêu, chôn sống các thứ xem có tác dụng không.