Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Bầu trời xanh thẳm được tô điểm bởi từng cụm mây màu trắng, gió nhẹ ngày xuân khẽ mang theo mùi hương của cây cối mơn trớn gò má nhân loại, bên cạnh dòng sông trong suốt nhẹ nhàng chảy xuôi, từng con ngỗng lớn màu trắng cúi đầu ăn cỏ xanh, có một thiếu nữ mặc chân váy xà rông màu xám trắng cầm cây gậy dài trong tay, chú ý chặt chẽ đến chúng nó.

 

Khuôn mặt thiếu nữ được tắm trong ánh mặt trời màu vàng, để lộ ra lông tơ nhàn nhạt, mái tóc dài màu nâu mềm mại ở trên đầu được bọc lấy bằng mảnh vải trắng, ngũ quan tinh xảo để lộ ra sức sống thanh xuân không che giấu được.

 

Nàng nhìn Lumian đang ngồi trên đất ở dưới tàng cây bên bờ sông, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lại nói:

 

“Không phải đến để thảo luận truyền thuyết nào dễ dàng điều tra hơn à?”

 

“Sao lại biến thành tượng đá được điêu khắc ở trên nhà thờ chứ?”

 

Thiếu nữ này chính là Ava Lizier con gái của thợ đóng giày Guillaume, là một trong vài thanh niên trẻ tuổi thế hệ này có mối quan hệ tốt với Lumian và Raymond.

 

“Ta đang suy nghĩ một vấn đề.” Lumian không hề ngẩng đầu lên, vẫn nhìn chằm chằm vào những con ngỗng trắng và sóng nước này.

 

“Vấn đề gì?” Raymond Craig đang trông nom đàn ngỗng giúp Ava hiếu kỳ mở miệng.

 

Lumian nói giống như đang tự hỏi:

 

“Nếu như gặp phải một con thú hoang da dày, vũ khí của ngươi không có cách nào làm nó bị thương, ngươi sẽ đối phó với nó như thế nào?”

 

“Đương nhiên là nghĩ cách để chạy trốn, trên núi nhiều thú hoang như vậy, chưa chắc đã có thể săn được nó.” Ava không biết chuyện này có gì để khó xử.

 

Lumian ừm một tiếng:

 

“Nhưng nếu như con thú kia cực kỳ hiếm có, mấy lão già trong thành thích, bằng lòng ra giá một trăm đồng Louis vàng để mua thi thể của nó thì sao?”

 

“Một trăm đồng Louis vàng, hai ngàn pelkin…” Hô hấp của Raymond trở nên nặng nề.

 

Hắn chưa từng nhìn thấy đồng Louis vàng, cũng chưa từng sử dụng đến nó, theo bản năng đổi ra đồng pelkin trước rồi nói.

 

Có được một khoản tiền như vậy, hắn có thể đi Darliege để làm mua bán nhỏ rồi, còn cần học chăn cừu cái gì nữa chứ?

 

Hắn nhanh chóng suy ngẫm nói:

 

“Tìm người mượn súng săn?”

 

“Không bắn thủng được da của con thú hoang kia.” Lumian trực tiếp phủ định.

 

Mặc dù biết con mồi kia nằm trong tưởng tượng, cũng không có khả năng đổi được nhiều tiền của như vậy, nhưng Ava vẫn không nhịn được gia nhập thảo luận:

 

“Nó lợi hại không, hung dữ không?”

 

Lumian suy nghĩ một chút, nói:

 

“Tương đương với ta.”

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không bỏ qua.

 

“Vậy còn tốt.” Không hiểu sao Raymond nhẹ nhàng thở ra: “Quay về thôn triệu tập một nhóm người, bao vây nó lại, tiêu hao thể lực của nó, cuối cùng đánh gục nó, trói lại.”

 

Hắn biết Lumian có thể đánh nhau, nhưng cũng chỉ nắm được như vậy.

 

“Nói như vậy, ngươi chỉ có thể lấy được mười đồng Louis vàng, thậm chí càng ít hơn.” Lumian nhắc nhở.

 

“Ta đã từng thấy bọn họ săn bắn, cũng có thể đào bẫy, để con thú hoang kia ngã xuống đó không dậy nổi…” Đôi mắt màu thủy lam của Ava khẽ đảo, vừa nhớ lại vừa nói.

 

“Đây là biện pháp.” Lumian gật đầu tán thành.

 

Biết rõ kiến thức của Ava và Raymond có hạn, không có khả năng đưa ra càng nhiều đề nghị hơn, hắn kéo chủ đề câu chuyện trở về quỹ đạo:

 

“Các ngươi cảm thấy truyền thuyết nào thích hợp làm mục tiêu tiếp theo?”

 

“Đều không thích hợp.” Ava lắc đầu: “Những câu chuyện này hoặc là xảy ra từ mấy trăm năm trước, hoặc là chỉ có một người nhìn thấy, mà người nhìn thấy kia đã sớm chết.”

 

Raymond phụ họa Ava:

 

“Đúng thế.”

 

“Không đi hỏi người có liên quan làm sao biết không có manh mối chứ?” Lumian tặc lưỡi cười nói: “Các ngươi ấy, làm việc không có nghị lực, vừa gặp phải khó khăn đã định bỏ qua, như vậy cả đời chỉ có thể làm cô gái nuôi ngỗng, làm người chăn cừu thôi.”

 

Lời nói này khiến trong lòng Ava và Raymond đều bốc lên một luồng lửa giận.

 

Ở trên việc chọc giận người khác, Lumian tuyệt đối là người xếp hạng đầu ở thôn Cordu.

 

Ava thốt lên:

 

“Ta cảm thấy đều không thích hợp là bởi vì có người càng thích hợp hơn.”

 

“Là ai?” Ánh mắt Lumian sáng lên.

 

Ava vừa nói xong đã hơi hối hận, nhưng bản thân nàng cũng định kể chuyện tương ứng, chính là vốn không định nói cho Lumian và Raymond thoải mái như vậy.

 

Trầm mặc vài giây, nàng trừng mắt liếc nhìn Lumian:

 

“Trong thôn có nữ phù thủy chân chính.”

 

“Ai?” Lumina căng thẳng trong lòng.

 

Sẽ không phải định nói đến Aurora đấy chứ?

 

Nếu như kể cả Ava đều biết Aurora là phù thủy, vậy hắn và Aurora phải nhanh chóng chạy trốn khỏi thôn Cordu, đi đến nơi khác sinh sống, miễn cho bị tòa án tôn giáo đến cửa thăm hỏi.

 

Ava theo bản năng liếc nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói:

 

“Phu nhân Puares.”

 

Vợ của quan hành chính, tình nhân của linh mục giáo xứ, phu nhân Puares? Lumian hơi khó tin tưởng:

 

“Thật hay giả?”

 

Nếu như Puares thật sự là nữ phù thủy, vậy khi hắn phát hiện vị phu nhân này đang yêu đương vụng trộm với linh mục giáo xứ, sao đối phương không thể phát hiện ra chứ?

 

“Không thể nào?” Raymond kinh ngạc lạ thường.

 

Ava kiễng chân lên, nhìn về phía cửa thôn:

 

“Ta không xác định, là Charlie người hầu của quan hành chính có lần nói lỡ miệng đã nói với ta.”

 

“Hắn nói phu nhân Puares là sứ giả linh hồn, có thể nói chuyện với linh hồn của người chết, có thể hỗ trợ bọn họ trở về trong nhà, hắn còn nói phu nhân Puares biết chế tạo bí dược, phù chú.”

 

Lumian nghiêm túc lắng nghe, vẫn không xác định được chuyện này rốt cuộc là thật hay là giả.