Quang Âm Chi Ngoại (Dịch)

Chương 11. Khách không mời mà đến. (2)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đêm khuya, âm thanh gào thét và thê lương bên ngoài, càng trở nên mãnh liệt, tiếng khóc của quỷ dị cũng mờ mịt lượn vòng, bầu không khí đáng sợ phảng phất đang ở khắp mọi nơi bên ngoài.

Dường như không người nào muốn rời đi chỗ ở che chở vào thời điểm này.

Duy chỉ có Hứa Thanh...

Hắn mở mắt ra trong túi ngủ, không nhúc nhích, yên lặng chờ đợi.

Cho đến khi thời gian trôi qua, đến giữa đêm khuya, khoảng thời gian mọi người ngủ say nhất, Hứa Thanh chậm rãi bò ra từ bên trong túi ngủ.

Động tác của hắn rất cẩn thận, cố gắng hết sức không phát ra tiếng vang gì.

Tiếng gào thét và thê lương trong thành trì, quanh quẩn bên tai hắn, nhưng không mảy may phân đi chút tâm thần của hắn.

Sau khi cẩn thận leo ra, Hứa Thanh yên lặng đi về phía lều vải của đại hán Tàn Ngưu.

Hắn không cho phép bên cạnh mình có tai hoạ ngầm uy hiếp đến sinh mệnh của bản thân, dù chỉ là tai hoạ ngầm, hắn cũng phải nghĩ biện pháp lập tức giải quyết nó.

Đây là pháp tắc Hứa Thanh học được thông qua giáo huấn bằng máu khi sống sót ở khu ổ chuột. Cũng là nguyên nhân sở dĩ hắn đồng ý đi theo lần này.

Thậm chí, lúc ban ngày hắn nhắc nhở đám người, khiến cho bọn họ thu hoạch được càng lớn, đều vì nhìn ra sự tham lam của Tàn Ngưu, muốn khiến hắn càng trở nên mỏi mệt tình huống dưới bị thương, từ đó mất đi cảnh giác.

Mà cách làm cố ý hạ thấp tư thái của hắn, cũng là vì làm tê liệt đối phương, khiến cho hắn sơ suất đề phòng.

Hết thảy việc này đều là vì hành động ra tay bây giờ, giờ phút này Hứa Thanh mang vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng tới gần lều trại, không hành động thiếu suy nghĩ, mà ngồi xổm ở nơi đó trước, cẩn thận nghe ngóng nửa ngày.

Tiếng lẩm bẩm đều đều lọt vào trong tai, tiếp tục ổn định, không giống giả vờ. Sau khi xác định những điều này, Hứa Thanh híp mắt, chậm rãi rút ra tăm sắt của mình, nhẹ nhàng mở ra nút thắt lều trại, chậm rãi chui vào.

Bên trong lều u ám, Hứa Thanh mơ hồ nhìn thấy Tàn Ngưu nằm ở nơi đó, ngủ rất say, hiển nhiên gánh nặng lúc ban ngày, lại thêm bị thương, khiến cho hắn mỏi mệt vô cùng.

Dù có tâm thái của người mạnh đi nữa, bất kể thế nào Tàn Ngưu cũng không nghĩ đến, thiếu niên có tư thái lấy lòng phối hợp lúc ban ngày, sẽ mạo hiểm đến vào lúc nửa đêm dưới tình huống người nhặt rác khác đều ở đây.

Cho nên giờ phút này, hắn cũng không biết, bên trong lều cỏ của mình, có khách không mời mà đến.

Hứa Thanh nhìn Tàn Ngưu ngủ say, ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh như biển sâu, nhẹ nhàng tới gần. Cho đến sau khi đứng bên cạnh hắn, Hứa Thanh không lề mề chút nào, chủy thủ trên tay phải lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hung hăng một cắt một phát lên cổ Tàn Ngưu mờ mịt không biết gì trong nháy mắt.

Cường độ cực lớn, suýt nữa tách rời cả thi thể.

Máu tươi dâng trào trong khoảnh khắc.

Đau nhức kịch liệt khiến cho đôi mắt Tàn Ngưu bỗng nhiên mở ra. Hắn nhìn thấy gương mặt không biểu cảm của Hứa Thanh, lộ ra vẻ mặt khó mà tin nổi và hoảng sợ, vừa muốn giãy dụa, nhưng tay trái Hứa Thanh đã nhanh chóng nâng lên, một tay bịt trên miệng của hắn, khiến cho hắn không cách nào phát ra một chút tiếng vang.

Mà giãy dụa càng trở nên mãnh liệt trong thời khắc này, đôi mắt Tàn Ngưu trợn to, toàn thân run rẩy điên cuồng.

Nhưng tay Hứa Thanh như sắt kìm, ấn thật chặt, chân phải càng nâng lên, trực tiếp đạp lên bụng Tàn Ngưu, cả người hoá thành hình cung, mượn lực ổn định, làm Tàn Ngưu giãy dụa vô ích.

Theo máu tươi không ngừng tuôn ra, Tàn Ngưu giống như một con cá rời khỏi nước, vẻ tuyệt vọng chậm rãi hiển hiện rõ ràng trong mắt hắn, thậm chí còn lộ ra vẻ cầu khẩn.

Nhưng thứ hắn nhìn thấy vẫn là khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Thanh như cũ, về phần tiếng vang hắn làm ra trong khi thân thể giãy dụa, cũng bị che giấu trong tiếng kêu gào thét và thê lương bên ngoài, không truyền ra mảy may.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cho đến sau mười mấy nhịp thở, Tàn Ngưu dần dần yếu ớt giãy dụa, cuối cùng run lên một cái, cả người lỏng xuống, không nhúc nhích, chỉ có đôi mắt mở to, còn lưu lại sợ hãi trước cái chết, tắt thở bỏ mình.

Hứa Thanh không lập tức rút tay lại, mà còn chờ thêm một hồi, xác định đối phương thật sự chết đi, lúc này mới buông tay ra. Sau khi lau vết máu lên trên, hắn mở ra áo da của mình .

Hắn cẩn thận lấy ra đầu rắn được vải thô bao bọc bên trong, cẩn thận từng li từng tí dùng răng độc của đầu rắn, đâm thủng làn da Tàn Ngưu.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, theo độc tố lan tràn, thi thể Tàn Ngưu nổi lên từng hồi bong bóng khí màu xanh lục, chậm rãi hòa tan.

Một nén hương sau, thi thể hoàn toàn hóa thành một vũng máu, thấm xuống bùn đất trong mặt đất.

Hứa Thanh yên lặng nhìn hết thảy chuyện này, bắt đầu sửa sang hiện trường, lại xử lý di vật của Tàn Ngưu, làm ra hiện trưởng giả tạo đối phương mất tích, lúc này mới chui ra khỏi lều trại.

Gió lạnh thổi vào mặt, mang đi chút mùi máu tươi nhiễm trên người hắn, Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn đêm tối, hít sâu một hơi không khí băng hàn, chậm rãi trở lại trong túi ngủ của mình.

Một khắc nằm vào trong túi ngủ, đáy lòng của hắn rốt cục yên tâm rồi. Cảm giác an toàn do tai hoạ ngầm bị điệt trừ mang đến, làm hắn nhắm hai mắt lại, ngủ rất nhanh, nhưng tăm sắt từ đầu đến cuối vẫn bị nắm chặt trong tay, chưa từng buông ra mảy may.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Sáng sớm ngày thứ hai, thần hi vẩy xuống, chiếu rọi đại địa, Hứa Thanh mở mắt ra, an tĩnh leo ra túi ngủ, ánh mắt như tùy ý quét về phía Tàn Ngưu chỗ lều vải.

Một chớp mắt tiếp theo, ánh mắt hắn hơi co lại.

Lều vải của Tàn Ngưu, thế mà đã biến mất.

Hứa Thanh bắt đầu âm thầm lo lắng, càng thêm cảnh giác.

Rất nhanh, người nhặt rác khác cũng lần lượt đi ra lều vải trong sáng sớm, ngay lập tức phát hiện việc này, nhao nhao kinh ngạc, cũng có người tìm kiếm khắp bốn phía nhưng không có kết quả.