Người Trừ Tà

Chương 12. KÝ ỨC (phần 1)

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

“Lí Cảnh Minh, giờ anh đã không bị nó khống chế nữa. Có gì thì anh nói ra, tôi sẽ giúp anh.” Tiểu Hạ nghiêm túc nói.

Lí Cảnh Minh ngơ ngác nhìn hai người họ với vẻ mặt không mấy tin tưởng.

“Đây là vị pháp sư cao tay mà tôi mời tới, chính anh ấy đã giúp anh tạm thời thoát khỏi sự kiểm soát của nó. Tuy nhiên, con ma này có sức mạnh rất thâm hậu, chúng tôi chỉ có thể trấn áp nó trong chốc lát. Bây giờ mà anh không nói thì tôi cũng chẳng còn cách nào để giúp anh. Anh nói ra, chúng tôi mới tìm được thứ khắc chế nó. Chẳng lẽ anh cam chịu bị nó bắt nạt, còn làm hại đến cả nhà anh như vậy sao?”

Nguyễn Chiêm nghĩ bụng: Anh là pháp sư do cô mời tới? Cô rõ thật là biết cách ăn nói. Thảo nào nói chuyện với luật sư phải mất một khoản phí. Năng lực của cô kém cỏi là thế mà cũng bịa chuyện khéo ra phết.

Song, Lí Cảnh Minh vẫn không dám tin tưởng một cách dễ dàng.

“Lần trước chẳng phải anh bảo tôi giúp anh sao?” Tiếu Hạ cuống lên: “Nếu chính anh không hăng hái thì chẳng ai giúp được anh cả. Bản thân anh thì không nói làm gì, nhưng anh không nghĩ cho con trai anh ư? Mấy hôm trước, ‘nó’ còn muốn hại con trai anh đấy!” 

Câu này đã tác động đến Lí Cảnh Minh. Anh ta ngẩng phắt đầu lên, khiến Tiểu Hạ giật cả mình, còn tưởng anh ta lại bị con ma khống chế.

"Cô là ai?"Anh ta hỏi cô bằng giọng khàn khàn đến độ gần như không nghe thấy.

"Tôi là ai à? Tôi là Nhạc Tiểu Hạ, luật sư bào chữa cho anh. Tôi đã tự giới thiệu với anh rất nhiều lần rồi mà."

“Đưa tay của cô cho tôi!”

“Để làm gì?” Tiểu Hạ vô thức giấu bàn tay ra sau lưng. Giỏi cho thằng cha này, cô sẽ không mắc lừa nữa đâu. Lần trước anh ta tóm tay cô còn hằn rõ dấu vuốt quỷ, làm cô đau ba ngày, đến giờ vẫn còn vết bầm tím mờ.

“Nó sẽ biến thành bất cứ ai, bất cứ thứ gì. Nó có thể biến thành cô, hoặc cái bàn này, cái ghế này, thậm chí là vị pháp sư kia. Tôi phải xác định cô không phải là do nó biến thành để gạt tôi.” Lí Cảnh Minh nói rất khẽ, như thể sợ bị người khác nghe thấy. Vẻ mặt anh ta làm Tiểu Hạ nổi da gà. Cô quay sang nhìn Nguyễn Chiêm. Sau khi nhận được sự cổ vũ thầm lặng từ anh, cô mới ngập ngừng đưa tay cho Lí Cảnh Minh.

Lí Cảnh Minh thình lình tóm lấy tay Tiểu Hạ. Cảm giác lạnh lẽo và cứng đờ khiến Tiểu Hạ rụt mạnh tay lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng. May mà hai tay của Nguyễn Chiêm đã nắm lấy bả vai cô, cô mới không ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Có thể chắc chắn là cô rồi!”

“Là cô thật!” Lí Cảnh Minh buông tay Tiểu Hạ ra, nước mắt bỗng thi nhau tuôn rơi: “Cô có tin tôi không?”

“Tất nhiên là tôi tin rồi. Bởi vì nó cũng muốn làm hại tôi.”

“Nhưng nó chưa từng rời đi, sao lại đến hại cô được?”

“Liệu có còn một ‘con’ khác không? Hay là…” Tiểu Hạ nhìn sang Nguyễn Chiêm.

Anh lắc đầu: “Lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô điều này. Không còn nhiều thời gian, tôi đề nghị cứ nghe xem thân chủ của cô nói thế nào đã.”

“À đúng, anh nói trước đi! Anh kể lại tường tận nguồn cơn một lượt, kết quả anh đã ‘dây’ phải nó như thế nào, nó hại anh ra sao, vụ án kia là thế nào.” Hiện tại, không có thời gian dẫn dắt Lí Cảnh Minh, họ đành phải đi thẳng vào đề.

“Hai người nói cho tôi biết trước đã, con trai tôi sao rồi?”

“Nếu anh hỏi về sức khỏe của cậu ấy thì tôi chỉ có thể nói là cậu ấy đang hồi phục, nhưng chưa tỉnh táo hoàn toàn. Có điều, mấy hôm trước, nó đã khống chế thân xác vẫn chưa có ý chí của con trai anh, để cắt đầu một y tá.” 

Lí Cảnh Minh đờ người trước câu trả lời của Tiểu Hạ. Anh ta trợn mắt nhìn cô, dường như không dám tin vào tai mình.

“Quả nhiên là vậy! Nó đã không lừa tôi, nó không chỉ bắt tôi làm điều ác, mà còn đòi giết sạch cả gia đình tôi, không chừa lại một mống! Quả đúng là như vậy!”

“Anh bình tĩnh đã, kẻo… anh sẽ chẳng có bất cứ cơ hội nào đâu.” Nguyễn Chiêm ngăn Lí Cảnh Minh đang dần dần trở nên kích động.

“Đúng vậy!” Tiểu Hạ tiếp tục cố gắng: “Nếu anh đã biết nó muốn làm hại anh đến cùng, lẽ nào anh không phản kháng lại? Không vì người khác thì cũng phải vì con trai anh chứ. Cậu ấy mới mười lăm tuổi đầu, còn cả cuộc đời tươi đẹp phía trước. Có ai biết được đám mây nào trên trời sẽ đổ mưa, không chừng sẽ có điều kỳ tích đến với con trai anh. Anh giúp bản thân mình, cũng chính là giúp cậu ấy đấy.”

Lời nói của Tiểu Hạ đã nhen nhóm một tia hi vọng trong lòng Lí Cảnh Minh, tuy yếu ớt nhưng tình yêu thương vô điều kiện của người làm cha làm mẹ dành cho con cái vẫn khiến trái tim tuyệt vọng của anh ta thêm dũng khí: “Đúng, dù tôi có dốc hết sức cũng không thể để nó lại làm hại Thư Luân lần nữa.” Lần đầu tiên anh ta vững tin như vậy kể từ sau vụ án kia, và bắt đầu nhớ lại những chuyện kinh khủng xảy ra trong mấy tháng qua.

“Chuyện này phải bắt đầu từ địa vị của tôi trong gia đình. Tôi vốn là giáo viên ở một vùng quê nghèo phía Tây Bắc. Về sau, tôi quen vợ tôi trong một lần Đại hội tuyên dương giáo viên giỏi. Hồi đó, tôi là đại diện cho giáo viên nông thôn, còn cô ấy là một trong số những giáo viên ưu tú của năm. Hai vị không thể hiểu được hoàn cảnh của các giáo viên ở quê đâu. Tôi chỉ có thể nói nếu cho tôi chuyển đến thành phố thì bảo tôi làm gì cũng được. Và, lần tham gia đại hội ấy có lẽ là cơ hội thuyên chuyển duy nhất của tôi. Cá nhân tôi vừa không có tài lại chẳng có vẻ ngoài, càng không cần phải kể đến xuất thân. Còn vợ tôi tuy trông rất bình thường, tính tình hơi đáo để và độc đoán, không có duyên với cánh nam giới. Nhưng suy cho cùng cô ấy cũng là giáo viên ở một thành phố lớn, lại còn là giáo viên xuất sắc. Dẫu thế nào tôi cũng không tưởng tượng được là cô ấy sẽ 'ưng' tôi. Tóm lại tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo vì ‘lọt mắt xanh’ của cô ấy. Chẳng bao lâu sau, tôi đã trở thành con rể nhà họ. Vậy là, tôi không chỉ được ở lại thành phố này như mong muốn, mà còn thuận lợi tìm được công việc tương đối tốt, nhờ vào mối quan hệ rộng của bố mẹ vợ với Sở Giáo Dục thành phố, đó là làm giáo viên ở trường Trung học số 3. Người ngoài nhìn vào đều bảo tổ tiên tôi tích phúc, nên tôi mới được may mắn như thế. Chỉ là không ai biết, nhà vợ rất coi thường tôi. Chẳng qua, họ không lay chuyển được cái tính mạnh mẽ của vợ tôi nên mới miễn cưỡng chấp nhận tôi thôi. Mới đầu, vợ tôi rất tốt với tôi, nhưng không lâu sau thì cũng bắt đầu giống người nhà cô ấy.”

“Kì thực, đôi khi tôi nghĩ, có lẽ bố mẹ vợ tôi đã đặt kỳ vọng quá cao ở vợ tôi. Cô ấy rất giỏi giang, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại chọn tôi, từ đó cũng trở nên tầm thường đi. Chắc cô ấy cũng hối hận, nhưng Thư Luân đã chào đời, cô ấy lại cực kỳ ngoan cố, không muốn thừa nhận sai lầm của bản thân mà ly hôn với tôi. Tóm lại, sự tồn tại của tôi khiến cả nhà rất thất vọng. Điều đó đã tạo nên bầu không khí nặng nề trong gia đình."

Lí Cảnh Minh dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Tôi rất xấu hổ khi kể với người khác chuyện này, nhưng bây giờ, chẳng có gì là không thể nói ra nữa. Có lẽ hai vị đã nghe nói về bạo lực gia đình. Đừng tưởng chỉ có nữ giới mới là nạn nhân. Chí ít ở trong nhà tôi, tôi chính là người bị bạo hành. Chỉ cần nói một câu không hợp ý là vợ tôi sẽ cấu, véo, đấm, đá, buông những lời mỉa mai, rồi quát tháo sai bảo. Những lời nói công kích đó còn thường hơn cả cơm bữa. Đừng nghĩ gia đình nhà giáo thì đáng kính, giáo viên cũng chỉ là một nghề mà thôi. Họ có thể làm tốt công việc của mình, nhưng nhân phẩm chưa chắc đã đáng kính. Tôi là người khá nhu nhược, không giống đàn ông cho lắm. Lại thêm cảm thấy bản thân thua kém vợ mình hẳn một bậc, không xứng với cô ấy, cho nên gần hai mươi năm qua, tôi vẫn luôn cắn răng chịu đựng, cô ấy lại ngày càng quá đáng. Tôi không chỉ phải nghe theo cô ấy mọi điều, mà thậm chí còn chẳng có tự do về kinh tế. Chúng tôi cùng dạy một trường, tiền lương hàng tháng đều do cô ấy nhận giùm tôi. Sau khi chuyển sang trả lương qua thẻ, cô ấy cũng cầm luôn thẻ lương của tôi. Tôi còn chẳng biết mật khẩu. Không gửi tiền về cho mẹ tôi ở quê đã đành, ngay cả viết lá thư tôi cũng phải ngửa tay xin vợ tiền tem."

“Tôi có lỗi với mẹ tôi, bà góa chồng từ khi còn trẻ, một mình vất vả nuôi tôi khôn lớn. Khổ nỗi, thằng con vô ơn là tôi đây lại chẳng được tích sự gì, chỉ ham lên thành phố cho sướng cái thân, bỏ mặc bà thui thủi một mình dưới quê, chẳng đón bà lên đây được ngày nào. Có lần, bà nhớ tôi quá, bèn tay xách nách mang đặc sản ở quê lên thăm tôi, nhưng bị cả nhà bố mẹ vợ tôi chửi mèo quèo chó, bà liền bỏ về ngay trong đêm. Lúc ra đến bến xe, bà cứ khóc mãi, còn dúi cho tôi hai trăm tệ trước khi đi. Hai người có biết bà đã phải ki cóp bao lâu mới được từng ấy tiền không? Nhưng kết quả thì sao? Vợ tôi tịch thu món tiền, rồi mua áo lụa cho mẹ vợ tôi. Hai vị có tưởng tượng được không? Gia đình nhà giáo đấy, gia đình người giáo viên nhân dân đáng kính đấy."

Lí Cảnh Minh dần dần không kiểm soát được cảm xúc. Nguyễn Chiêm đi đến vỗ vai anh ta, ra hiệu cho anh ta bình tĩnh lại. Còn Tiểu Hạ đã sắp khóc khi nghe kể tới đoạn mẹ Lí Cảnh Minh đến thăm con cháu. Mặc dù cô không biết việc Lí Cảnh Minh lên án hành vi của nhà vợ anh ta có liên quan gì tới vụ án, nhưng đôi khi rất cần những câu hỏi mang tính dẫn dắt và sự lắng nghe tích cực kiểu này khi hỏi thăm thân chủ, mà không nên đưa ra xét đoán quá sớm.

Lí Cảnh Minh hít sâu một hơi, nén nước mắt và sắp xếp lại suy nghĩ, đoạn kể tiếp: “Hơn một tháng trước khi xảy ra chuyện, cả nhà tôi lên kế hoạch tới thành phố A thăm quan trấn cổ phía Nam, nhân kỳ nghỉ Tuần lễ vàng*. Nhưng lúc đó tôi lại nhận được tin từ dưới quê gửi lên, báo rằng mẹ tôi bị ốm. Tất nhiên là tôi muốn về quê thăm bà, còn vợ tôi thì rất khó chịu. Cô ấy cho rằng tôi đang làm chậm trễ kế hoạch đi chơi của cả nhà. Song, lần này tôi có dự cảm không lành. Vả lại, tuy vợ tôi không muốn về cùng, nhưng về lý cô ấy cũng không thể ngăn cản tôi. Vì vậy, cuối cùng tôi đã được về quê một chuyến. Ngặt nỗi, cô ấy không cho tôi mang theo thứ gì, ngoài chút tiền đi đường, thậm chí còn không cho tôi dẫn con trai theo. Tôi đành phải đi bán máu. Chỉ là, khi tôi về đến nơi thì mẹ tôi đã không cần dùng đến số tiền đó nữa rồi.”

*Người Trung Quốc có hai kỳ nghỉ "Tuần lễ Vàng" là Tết Âm Lịch (tháng 1 hoặc 2) và Quốc khánh (1/10).

Sau khi lo xong hậu sự cho bà, tôi vội vã trở lại thành phố. Nhưng vợ tôi vẫn ghét tôi đã làm chậm kế hoạch, cô ấy bắt tôi phải chuẩn bị cho chuyến du lịch ngay lập tức. Mẹ tôi vừa mới mất, tôi đâu còn lòng dạ nào. Phải cái, tôi thực sự không lay chuyển được vợ mình, đành nén nỗi đau mà nghe theo. Có lẽ vì quá thương tâm, tinh thần không tốt, nên lúc tôi lên mạng đặt phòng đã xảy ra trục trặc. Khi chúng tôi tới nơi mới biết, căn bản là không có phòng chúng tôi đã đặt trước. Thời điểm đó lại vừa khéo có một đoàn du lịch lớn cũng đang đi nghỉ Tuần lễ vàng ở đây, khách sạn đã hết phòng. Chúng tôi chỉ có thể rời khỏi rời khách sạn ba sao duy nhất trong vùng, đến một quán trọ được cải tạo lại từ nhà dân, có tên là Diệp Viên. Vì việc này mà cả nhà tôi đều coi tôi là kẻ tội đồ. Sau đó thì xảy ra chuyện.”

Nét mặt Lí Cảnh Minh hiện vẻ sợ hãi: "Khi ấy tâm trạng tôi sa sút, luôn cảm thấy xấu hổ với người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng tôi. Và thú thật, đó là lần đầu tiên tôi thấy căm ghét vợ tôi, căm ghét cả nhà họ, thậm chí bao gồm cả con trai tôi. Bởi lẽ nó bị ảnh hưởng quá nặng nề từ họ, hoàn toàn coi khinh người làm bố nhu nhược vô dụng là tôi đây. Tôi căm ghét họ đã để mẹ tôi phải chịu sỉ nhục, khiến tôi chẳng còn tôn nghiêm. Tôi căm ghét họ đã khiến tôi biết tin mẹ mình bị ốm quá muộn, khiến bà không được nhìn mặt tôi, nhìn mặt cháu trai lần cuối trước lúc lâm chung, khiến bà chết mà không nhắm mắt. Tôi căm ghét họ đã bắt tôi phải làm những việc mà tôi không muốn làm vào lúc tôi đang đau buồn nhất, cứ như thể người vừa mới qua đời cách đó không lâu chẳng liên quan gì đến tôi vậy. Tôi căm ghét họ ra vẻ đạo mạo trước mặt người khác, nhưng sau lưng lại ích kỷ, tàn nhẫn và hẹp hòi. Tôi căm ghét tất cả những gì họ đã làm với tôi trong mười tám năm qua mà vẫn thản nhiên như không. Lúc bấy giờ, tôi thật sự rất căm hận họ, căm đến độ chưa bao giờ nhận ra nỗi căm hận lại mãnh liệt đến thế, căm đến nỗi muốn giết chết tất cả bọn họ mới hả."

“Đấy là lần đầu tiên tôi cãi nhau với vợ, và trút hết nỗi oán hận bao năm qua. Vợ tôi ghê gớm đã quen, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc tôi ‘bật lại’ cô ấy. Thế là, chúng tôi càng cãi nhau càng hăng. Bố mẹ vợ và cô em vợ của tôi cũng chạy sang giúp vợ tôi. Không biết cả nhà họ trúng thứ tà gì mà cuối cùng lại lao vào đánh tôi. Chủ nhà trọ đến khuyên cũng không lại. Thật ra, suy cho cùng nhà vợ tôi toàn người có học, tuy hay ngấm ngầm ‘chỉnh’ tôi, nhưng chưa từng công khai bạo hành tôi, huống hồ còn là cả nhà cùng xông vào như vậy.”

“Tôi bị đánh bầm dập mặt mũi, nửa đêm giận dỗi chạy ra bờ sông gần phía sau nhà trọ. Lúc đó, uất hận và lửa giận trong lòng không có chỗ trút ra, tôi bèn kể lể với cái bóng của mình dưới đáy nước, về những nỗi căm phẫn không cách nào tiêu tan. Tôi lảm nhảm hồi lâu. Cuối cùng, khi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, tôi thuận mồm nói một câu ‘mong sao chặt hết đầu cả nhà họ, vứt cho chó ăn đi!’ Thật ra, tôi nói thế là bởi giận quá mà thôi. Nhưng, lại có một giọng nam giới sắc bén từ dưới nước đáp lời tôi ‘Ta sẽ cho anh toại nguyện’.”

Tôi sợ hết hồn, chạy ngay về quán trọ, hỏi chủ quán trọ tốt bụng vẫn để cửa chờ tôi, rằng ở đây có ma quỷ lộng hành không. Chủ quán một mực nói là không có, còn bực bội quở trách tôi ăn nói lung tung sẽ làm hỏng danh tiếng nhà trọ của anh ta. Tôi thấy anh ta nói chắc nịch như vậy thì yên tâm phần nào, lại nghĩ mình giận quá hóa hồ đồ nên mới sinh ra ảo giác. Sau đấy, chủ quán trọ giúp tôi xử lý vết thương trên người, đoạn khuyên tôi mấy câu rồi đưa tôi lên căn phòng ở trên lầu. Khi đó, cả nhà tôi không buồn ngó ngàng đến tôi, đương nhiên là sẽ chẳng có ai trả những chi phí ăn ở hộ tôi. Tuy quán trọ có hơn chục gian phòng, mà chỉ có mỗi gia đình tôi nghỉ lại, nhưng tôi không có tiền để lấy thêm một phòng nữa, đành phải ngủ trên gác xép.”

“Tôi vừa tức vừa mệt, còn vừa đau vừa đói, căn gác xép thì tối tăm và ẩm thấp, nên cứ trằn trọc suốt. Mơ mơ màng màng đến nửa đêm, tôi bỗng nghe thấy tiếng nước chảy tí tách, như thể trời đang đổ mưa nhỏ, lại giống như thứ gì đó đang bị rò rỉ. Kỳ quái là, nhìn thấy được bầu trời đầy sao qua cửa sổ áp mái của gác xép, nhưng âm thanh dường như phát ra từ bên ngoài cửa.”

“Tôi nhớ đến chuyện ở bờ sông, sợ đến mức không dám chui ra khỏi chăn. Có điều, thứ tiếng đó không ngừng lại, mà mỗi lúc một to hơn. Sau cùng, nó biến thành tiếng róc rách của con sông nhỏ, như kiểu tôi đang nằm bên bờ sông vậy. Tôi biết những người khác trong nhà trọ chắc chắn không nghe thấy tiếng này, đây là nó đến tìm tôi. Hơn nữa, nó sẽ không bỏ cuộc cho tới khi tôi mở cửa. Vì thế, tôi buộc phải thu hết can đảm, dậy mở cửa.”

Ngoài cửa chẳng có gì. Mỗi tội, trời tối đen một cách lạ thường. Tiếp đó, tôi có cảm giác tiếng nước nhỏ giọt là từ sau lưng mình. Tôi sợ đờ cả người, không nhúc nhích nổi. Nhưng, không có gió mà cánh cửa chợt đóng sầm lại. Tuy tôi buộc bản thân phải từ từ quay người lại, và mặc dù tối thui, song tôi nhìn thấy rõ có vũng nước đọng bên cạnh giường. Mà rõ ràng chỗ đó lúc trước vẫn khô ráo. Tiếp đến, một hàng dấu chân ướt tiến về phía tôi, như thể có thứ gì đó đang tới gần tôi, rồi đứng lại trước mặt tôi.”

“Tôi thu hết can đảm, run giọng hỏi: ‘Ai đấy?’ Nhưng trong lòng lại rất sợ nó lên tiếng trả lời. Tuy nhiên, nó đã đáp lời. Nó nói tôi đã giúp nó, vì vậy nó muốn giúp tôi thực hiện nguyện vọng chặt đầu cả nhà tôi. Tôi cả kinh, mới bảo rằng tôi không biết đã giúp nó việc gì, còn những lời tôi đã nói chẳng qua là nhất thời nóng giận, chứ tôi không muốn giết cả gia đình mình, hơn nữa còn bằng cách tàn bạo như thế. Kế tiếp, tôi lại nói một loạt những lời khách sáo, cũng chẳng rõ cụ thể là gì. Đó là do tôi sợ nên chỉ muốn tìm chuyện để nói đấy thôi. Tôi bảo con người ta không phải cỏ cây mà có thể vô tình. Mặc dù cả nhà vợ tôi không tốt với tôi lắm, nhưng dù gì cũng sống với nhau nhiều năm như vậy, sao lại không có tình cảm cho được. Tôi luyên thuyên đủ điều, chỉ muốn khiến nó rời đi. Chung quanh hoàn toàn im ắng, tôi nghĩ nếu có ai nhìn thấy cảnh này, chắc hẳn sẽ lấy làm rất quái dị, vì trông chẳng khác gì một thằng điên đang lảm nhảm một mình. Khi tôi cho rằng nó đã rời đi, mới thở phào một hơi thì đột nhiên cảm thấy căn phòng rung lắc dữ dội, tôi giống như đang ở trong nước. Nước lạnh buốt xương, tôi không thở nổi. Có tiếng gào thét đầy giận dữ vang lên bên tai tôi. Tôi sợ chết khiếp, căn bản không nghe rõ nó nói gì, chỉ loáng thoáng nghe thấy nó mắng tôi không phải đàn ông, những kẻ vô tích sự đều phải trả giá đắt. Tôi ra sức van xin nó bỏ qua cho cả nhà tôi, nhưng cảm giác ngạt thở càng lúc càng nặng nề. Khi tôi cứ ngỡ nó sẽ giết mình thì cảm thấy lồng ngực lạnh lẽo, sao đó liền ngất lịm.”