Người Trừ Tà

Chương 11. LẦN GẶP THỨ HAI

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cần Gia & Lãn Nương biên dịch

***

Tiểu Hạ lặng thinh.

Cô biết Vạn Lí nói đúng, anh ta cũng là vì tốt cho cô. Có điều, tuy cô nhát gan, nhưng sự dồn ép hết lần này đến lần khác của ác quỷ đã khơi dậy tâm lý phản kháng mạnh mẽ trong cô. Cớ sao cô phải chịu sự bắt nạt đó? Cớ sao người hiền lành nhút nhát như Lí Cảnh Minh bỗng dưng lại bị nó hãm hại, bị mọi người nghi oan, còn phải gánh chịu tấm thảm kịch nhà tan cửa nát? Luật sư tiếp theo nhận vụ án này sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ không ai giúp được thân chủ đáng thương của cô sao?

Không được! Vậy thì còn gì là đạo trời nữa!

“Tôi muốn theo tiếp vụ này, và còn muốn cãi thắng nữa cơ.” Tiểu Hạ đứng thẳng sống lưng: “Tôi không thể khuất phục được! Cho dù mệnh tôi mỏng đến độ bay lên trời, tôi cũng sẽ không khuất phục.”

Vạn Lí thầm thở dài.

Anh ta biết điều đó. Anh ta biết rằng khi Tiểu Hạ bị dồn ép, khi trong lòng cô ngập tràn chính nghĩa, đức tính căm thù cái ác của cô sẽ khiến cô bất chấp mọi thứ, hoàn toàn đánh mất lý trí và làm việc bằng tất cả lòng nhiệt tình. 

Nguyễn Chiêm dửng dưng quan sát diễn biến tình hình, lại không ngờ Tiểu Hạ lại trả lời như thế. Điều này khiến anh có phần khâm phục cô. Song khâm phục thì khâm phục, hành vi lấy trứng chọi đá kiểu đó quả thực rất ngu xuẩn, quá ngu xuẩn. Cô đâu phải là đối thủ của ác quỷ kia.

Tiểu Hạ dường như nghe thấy và hiểu được suy nghĩ của Nguyễn Chiêm. Cô đi thẳng về phía anh, nhưng lại khiến anh có linh cảm chẳng lành.

“Lần này anh phải giúp tôi.” Tiểu Hạ túm lấy cánh tay anh: “Nếu anh không giúp thì Lí Cảnh Minh sẽ chết chắc, mà tôi cũng chết chắc đấy.”

Nguyễn Chiêm tò mò nhìn vào mắt cô. Hóa ra cô cũng biết rằng nếu cô làm liều thì cái mạng mỏng sẽ đi tong. Hóa ra, cô còn biết tự lượng sức. Nhưng cô dựa vào đâu mà đòi anh giúp đỡ? Chẳng phải cô ghét anh lắm sao?

“Anh giúp tôi đi, giúp tôi đi mà!” Cô bắt đầu lay cánh tay anh, không phải đang làm nũng mà đang ép buộc. Tất nhiên, với địa vị của cô trong lòng anh, cô không có tư cách để làm nũng, nhưng từ khi nào thì cô đã có tư cách ép buộc anh?

Làm phụ nữ thật là tốt, có thể thay đổi thái độ bất cứ lúc nào. Rõ ràng một phút trước còn chẳng buồn đoái hoài đến lòng tốt của anh, một phút sau đã có thể vô lý đưa ra yêu cầu càng quá đáng hơn.  

Vạn Lí nhìn hai người họ, một người giữ vững niềm tin, gạt bỏ mọi khó khăn, chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin, còn một người lại im re. Anh ta không kìm được, bèn xen lời: “Rốt cuộc cậu nói gì đi chứ?”

Thật ra, Vạn Lí rất lạc quan về việc hợp tác giữa Nguyễn Chiêm và Tiểu Hạ, bởi vì anh ta biết cái tính kiên trì của bạn mình. Từ trước đến nay, Nguyễn Chiêm luôn làm việc tới nơi tới chốn. Nếu anh đã hứa sẽ đảm bảo an toàn cho Tiểu Hạ thì bất luận cô có giày vò thế nào, ác quỷ đáng gờm ra sao, anh vẫn sẽ thực hiện lời hứa.

Quả nhiên, nét mặt Nguyễn Chiêm dịu đi phần nào.

“Trước khi chuyện này xảy ra, cô có tin rằng trên đời có ma không?” Anh chợt hỏi Tiểu Hạ.

“Tôi ‘mong’ là có.”

“Để chứng minh sinh mệnh là vĩnh cửu à?” Anh cười nhạt trong lòng. Đúng thật là con người, sống mệt mỏi, đau khổ, héo mòn một đời, lại vẫn kỳ vọng sự sống bất diệt, sẽ có kiếp sau.

Tiểu Hạ thoáng ngẩn ra. Cô cúi đầu nhìn miếng ngọc hộ mệnh trên cổ, lại nhớ về người bà đã khuất, khóe mắt bỗng ướt nhòe.

“Để chứng minh cái chết không phải là vĩnh cửu.” Cô đáp.

Thấy Tiểu Hạ đột nhiên lộ vẻ sầu thương, cộng thêm câu trả lời của cô đã làm anh bất ngờ, Nguyễn Chiêm quyết định sẽ giúp cô.

Chiều hôm ấy, Tiểu Hạ sắp xếp gặp Lí Cảnh Minh lần nữa. Không những thế, hôm nay cô đã làm một việc trái pháp luật đầu tiên trong đời. Đó là làm giả giấy giới thiệu của văn phòng luật, thậm chí còn vừa dọa vừa dỗ, đẩy Tiểu Vương về nhà, để Nguyễn Chiêm đóng giả làm luật sư đi cùng cô đến trại tạm giam. Hạ quyết tâm giúp đỡ người khác là một việc tốt, nhưng cũng phải suy xét đến vấn đề an toàn. Lần trước, rõ ràng Lí Cảnh Minh rất bất thường, nên lần này cần phải mang theo vệ sĩ riêng. Hơn nữa, vệ sĩ của cô còn có khả năng ngoại cảm. Nghĩ đến thôi đã thấy hết sợ, Tiểu Hạ lấy làm phởn phơ đắc ý.

Sau khi diện đồ vào, Nguyễn Chiêm thật sự giống luật sư khỏi phải nói. Âu phục, giày da, thông minh cơ trí.

Anh không phản đối đề nghị của cô, bởi lẽ anh cũng thấy nghi ngờ, do đó phải đích thân đi gặp Lí Cảnh Minh mới có thể tháo gỡ được mối nghi ngờ đó.

Vì Tiểu Hạ đã từng đến trại tạm giam, và còn suýt nữa gặp chuyện không hay trong quá trình gặp Lí Cảnh Minh, nên cảnh sát rất có ấn tượng với cô. Vì vậy, khi hai người tới nơi, cảnh sát cũng không để ý tới việc vị luật sư đi cùng cô khác vị luật sư lần trước. Thế là, Tiểu Hạ và Nguyễn Chiêm thuận lợi gặp được nghi phạm Lí Cảnh Minh.

Lúc anh ta ngồi trước mặt Tiểu Hạ, mặc dù có Nguyễn Chiêm ở bên cạnh, nhưng cô vẫn thấy hoảng. Không phải là Lí Cảnh Minh lại có hành động gì đáng sợ, mà là nom anh ta còn tiều tụy hơn một tuần trước, như thể xác ướp khô vậy. 

Anh ta đã phải chịu sự dằn vặt lương tâm kiểu gì mỗi ngày thế này?

Tiểu Hạ hết sức thông cảm với Lí Cảnh Minh, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta, bởi cô nghe nói rằng nhìn mặt xác ướp thì sẽ bị ám.

“Nói đi!” Nguyễn Chiêm khẽ nhắc cô.

“Hả? Nói gì?” Tiểu Hạ ngẩn tò te, sau đó lập tức nhớ ra mình tới đây để gặp thân chủ, bèn vội vàng nói những lời dạo đầu rập khuôn. Nguyễn Chiêm rất kinh ngạc, không hiểu sao người như cô lại trở thành luật sư? Trông bộ dạng của cô, còn có người dám tìm cô để nhờ bào chữa sao?

Lí Cảnh Minh ngẩng đầu lên.

Tiểu Hạ buộc mình phải nhìn thẳng vào anh ta. Cô thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của anh ta, từ đau khổ rối rắm và tuyệt vọng bình tĩnh đến độc ác và quái dị.

“Cô lại đến rồi. Cô phải chết!” Anh ta nói nhỏ đến mức cảnh sát đứng bên cạnh không thể nghe thấy.

Tiểu Hạ dám chắc đây không còn là Lí Cảnh Minh nữa. Nhưng chẳng phải là con ma đó đang bám vào bà chủ cho thuê nhà ư? Sao nó lại ở chỗ này? Cô bèn kéo cánh tay Nguyễn Chiêm theo bản năng. Song anh lại ngồi yên hệt tảng đá, dường như đang đợi Lí Cảnh Minh lên cơn.

Thái độ của anh rành rành là đang muốn chọc tức con ma đang nhập vào Lí Cảnh Minh. Thế nên, Tiểu Hạ đã có thêm can đảm, cũng hết sức phối hợp: “Tôi muốn sống khỏe mạnh, còn muốn dốc hết sức để hai bố con Lí Cảnh Minh không bị chết.”

Viên cảnh sát thấy họ thì thầm, không nghe thấy họ nói gì, liền đi tới nhắc nhở. 

“Cô muốn chết hả!” Con ma nổi giận.

“Anh phải giết được tôi đã hẵng hay!”

Tiểu Hạ không biết có phải câu này quá nặng lời hay không, mà ‘Lí Cảnh Minh’ đứng bật dậy, nhào về phía cô. Tuy nhiên, Nguyễn Chiêm và cảnh sát còn nhanh hơn. Cảnh sát cấp tốc nắm lấy vai Lí Cảnh Minh, còn Nguyễn Chiêm thì dán một lá bùa lên trán anh ta. 

“Anh làm cái gì đấy?” Viên cảnh sát rất đỗi ngạc nhiên, có lẽ anh ta cho rằng vị luật sư này đã bị điên.

“Có gì đâu, là cái này.” Nguyễn Chiêm xòe lòng bàn tay khác ra, bên trong có một túi giấy màu vàng với những hoa văn kỳ lạ. Nhân lúc viên cảnh sát cúi nhìn, Nguyễn Chiêm vỗ lên đỉnh đầu anh ta một cái, rồi dẫn dụ: “Không có gì xảy ra hết, anh chỉ bị choáng tí thôi.” 

Giống như bà chủ nhà sáng nay, viên cảnh sát ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, nằm bò ra bàn, rơi vào trạng thái vô thức.

Thấy viên cảnh sát dễ dàng phục tùng Nguyễn Chiêm, còn Lí Cảnh Minh thì như thể bị trói chặt bởi sợi dây vô hình, đang không ngừng giãy giụa ở phía đối diện, Tiểu Hạ bỗng cảm thấy Nguyễn Chiêm hơi đáng sợ. Anh đuổi được ma, lại có thể sai khiến người khác. Nếu anh đối phó với cô thì cô sẽ chết không còn xác.

Nguyễn Chiêm như biết Tiểu Hạ đang nghĩ gì, bèn giải thích: “Chỉ là ít thuốc mê, cộng với thuật thôi miên trình độ cao thôi.” Anh huơ huơ gói giấy màu vàng: “Không phải tà thuật.”

“Trình độ cao như vậy chỉ có trong ‘Liêu Trai’.”

“Tùy cô nói sao cũng được. Cô yên tâm, tôi sẽ không dùng nó để đối phó với cô đâu.”

“Anh thề đi!”

“Phương pháp này thắng ở yếu tố bất ngờ. Nếu có sự đề phòng thì sẽ bị giảm tác dụng, thậm chí không có hiệu quả.” Đây đúng là thuật thôi miên, nhưng là thuật thôi miên cổ xưa đã thất truyền từ lâu. Cách thôi miên của từng cấp độ cũng khác nhau, không có cái gọi là giảm hiệu quả hay không có tác dụng. Chỉ là, Nguyễn Chiêm buộc phải lừa Tiểu Hạ, để cô đỡ đa nghi rồi sợ bóng sợ gió. 

“Anh thề đi!” Không hiểu sao, Tiểu Hạ cảm thấy người đàn ông này tuy xấu xa, nhưng chắc chắn rất trọng chữ tín. Do đó, nếu anh thề thì cô mới có thể yên tâm.

“Được rồi, tôi thề!” Nguyễn Chiêm thỏa hiệp.

Đoạn, anh nghiêng người nhìn ra ngoài, thấy không có ai để ý đến những gì xảy ra trong phòng, liền nhắc cô: “Đừng lãng phí thời gian nữa, mau hỏi đầu đuôi ngọn ngành chuyện của Lí Cảnh Minh đi, kẻo tôi hết cách giúp cô, mà cô cũng hết cách giúp anh ta đấy.”

“Nhưng phải hỏi thế nào?” Tiểu Hạ chỉ vào Lí Cảnh Minh vẫn đang vùng vẫy chống cự như đang chèo thuyền.

Nguyễn Chiêm không rề rà nữa, lập tức vẽ một lá bùa trong không khí. Tiểu Hạ thấy lạ, không hiểu tại sao anh lại vẽ một bộ xương cá vô hình. Tuy nhiên, bộ xương cá rất hiệu quả. ‘Lí Cảnh Minh’ yên lặng hẳn, dần dần trở lại thành ‘con người’ thật sự.