Khi Bác Sĩ Mở Hack (Bản Dịch)

Chương 2. Cơ Hội Làm Bác Sĩ Chính Thức

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Đến khi Trần Bỉnh Sinh trở về đã là giữa trưa, nhìn thấy Trần Thương còn trong văn phòng, không có chút cảm giác tội lỗi nào:

- Ai nha, còn ở đây à? Tôi còn tưởng rằng cậu đã về rồi chứ.

Trần Thương bất đắc dĩ:

- Lão đại à, anh đi một cái là hết ba giờ, anh không phải chỉ là cắt cái ruột thừa à? Cắt ba giờ... Cái ruột thừa này nặng cân vậy?

Trần Bỉnh Sinh cười ha ha một tiếng:

- Tiểu tử nhà cậu, nhờ cậu trực ban một chút mà phàn nàn nhiều như vậy, đi thôi, đi ăn cơm.

Trần Thương cười nói:

- Lão đại, hôm nay tôi mời anh.

Trần Bỉnh Sinh lập tức sững sờ:

- Ơ! Phát tài?

Trần Thương lắc đầu:

- Không phải, hôm nay vui vẻ. Đi thôi, hôm nay chúng ta không ăn ở nhà ăn nữa, đi lão quán cơm của nhà họ Lưu ăn đi.

Trần Bỉnh Sinh:

- Chờ tôi thay quần áo, rửa tay một chút, hôm nay vừa vặn có chuyện muốn nói với cậu.

Quán cơm nhà họ Lưu còn gọi là quán cơm mẹ Lưu, ở ngay đối diện bệnh viện, quán cơm này là người nhà y tá của trưởng bệnh viện phổ ngoại khoa y mở, bình thường công nhân viên chức trong bệnh viện ăn cơm cũng thường xuyên đến nơi này, buôn bán cũng không tệ lắm.

Lúc này đã qua giờ cơm, người không nhiều, nhìn thấy Trần Bỉnh Sinh và Trần Thương đến, dì bán cơm cũng cười nói:

- Trần lớn Trần bé tới à, sao hôm nay tới muộn như vậy, bận cấp cứu à?

Trần Bỉnh Sinh cười nói:

- Dì à, cho hai cái bát mì lớn.

Trần Thương tiếp lời:

- Cộng thêm một cái Salad lạnh, hai cái trứng mặn, hai phần đậu rang.

Nói xong, Trần Thương trực tiếp cầm lấy điện thoại thuần thục quét thanh toán, không đắt, ba mươi năm nguyên.

Dì kia nhìn thấy Trần Thương thanh toán, lập tức trêu ghẹo nói:

- Nha, hôm nay Trần bé phát tài à?

Trần Thương cười xấu hổ:

- Hôm nay vui vẻ.

Trần Bỉnh Sinh cũng không ngăn cản, cùng Trần Thương hai người tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Trần Bỉnh Sinh đốt một điếu thuốc:

- Sáng hôm nay, sau khi tôi phẫu thuật xong, trùng hợp gặp chủ nhiệm và nói chuyện chuẩn bị làm một lần phẫu thuật lớn, tôi sẽ đi hỗ trợ làm trợ thủ. Tôi nghe thấy bọn họ trò chuyện một chuyện, sắp tới, bệnh viện chúng ta có thể sẽ thay đổi nhân sự, nhân viên hợp đồng khoa có thể sẽ có một nhóm được chuyển thành hợp đồng biên chế, cậu phải chuẩn bị thật tốt.

Trần Thương sững sờ, lập tức hai mắt sáng lên:

- Thật hay giả?

Trần Bỉnh Sinh phun ra vòng khói:

- Đương nhiên là thật, tôi lừa cậu cái này làm gì?

Sau khi Trần Thương tốt nghiệp thì tới khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện, lúc ấy ở đây chiêu một nhóm cộng tác viên, cũng chính là nhân viên hợp đồng khoa, khoa cấp cứu tự nhận người, tiền lương cơ bản một tháng chỉ có 2200, không có năm hiểm một kim, càng không có tiền thưởng điểm cống hiến, nói trắng ra là lao động làm việc vặt.

Dù sao, bệnh viện lớn như Tỉnh Nhị Viện này, công khai thông báo tuyển dụng nhân viên chính thức, nghiên cứu sinh cơ sở, trên cơ bản đều là tiến sĩ.

Một sinh viên chưa tốt nghiệp muốn làm ở bệnh viện lớn, cũng chỉ có thể làm một cộng tác viên.

Đông Dương tỉnh tỉnh lị thành phố AY với tư cách thành phố hạng hai, mặc dù áp lực không giống thành phố hạng một, nhưng đối với Trần Thương chỉ là một đứa bé từ trong thôn đi ra vẫn hơi không thở nổi.

Anh từng nghĩ ở đây học kỹ thuật mấy năm, chờ nhịn đến trung cấp sẽ về nhà.

Con về chuyện mua nhà ở đây?

Một mét vuông một vạn năm, Trần Thương một chút suy nghĩ cũng không có.

Nhưng, Trần Bỉnh Sinh làm cho đầu óc Trần Thương quay vòng lên, mặc dù hợp đồng bệnh viện chế không thể so với biên chế, nhưng hiện tại chữa bệnh cải cách, hợp đồng và biên chế đều là cùng làm cùng hưởng, hơn nữa quan trọng nhất chính là có điểm cống hiến, anh làm được nhiều sẽ kiếm được nhiều.

Bệnh viện này kiếm tiền cũng không phải chỉ là tiền lương cơ bản, kiếm được liền là điểm cống hiến cùng tiền thưởng, tin tức này lập tức để Trần Thương hưng phấn lên.

Trần Bỉnh Sinh nói:

- Cậu chuẩn bị một chút, cộng tác viên ở bệnh viện chúng ta không có một trăm cũng có tám mươi, tôi đoán tối đa cũng chỉ có hai mươi người được chọn, cậu cố gắng biểu hiện tốt một chút, tôi giúp cậu tìm chủ nhiệm nói chuyện một chút, xem có thể nói giúp cậu một chút hay không.

Trần Thương cảm kích cười một tiếng:

- Hắc hắc, vậy thì quá cảm ơn anh rồi.

Trần Bỉnh Sinh cười mắng một câu:

- Hư tình giả ý, mau ăn cơm rồi trở về ngủ một giấc.

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, cầm lấy điện thoại, mở ra Alipay, kiểm tra số dư trong tài khoản, trong đó hiện có 21052.5 nguyên, đây là tiền anh để dành hai năm nay.

Một năm tổng cộng mới kiếm hơn hai vạn, Trần Thương trừ đi tiền ăn uống, tiền thuê phòng, hai năm để dành được hai vạn nguyên, đây đều là bớt ăn bớt mặc tiết kiệm mới có được.

Trần Thương nhìn ảnh avatar của Trần Bỉnh Sinh trong danh sách bạn bè, trực tiếp chuyển khoản 20000 nguyên.

Anh biết Trần Bỉnh Sinh đối với mình không tệ, nhưng dù vậy cũng không thể để người ta làm việc không tiêu tiền? Cũng không thể để người ta xuất tiền túi làm việc cho mình?

Không phải đạo lý này!

Trần Bỉnh Sinh nghe thấy điện thoại di động kêu, cầm lên xem thì phát hiện có người chuyển khoản, lập tức xệ mặt xuống, trừng mắt Trần Thương:

- Cậu làm gì đấy?

Trần Thương cười nói:

- Anh à, tôi sống ở đây không quen ai, cũng không quen biết người khác, càng không có phương pháp nào, tôi cũng chỉ có chút tiền đó, anh giúp tôi nói một chút, xem thử có được hay không, tôi cũng không thể để anh giúp tôi làm việc mà còn tự mình bỏ tiền túi ra được?

Trần Bỉnh Sinh không vui, đen mặt chuyển tiền lại cho Trần Thương:

- Chuyện này cậu đừng để ý, bàng môn tà đạo cũng đừng dùng trước mặt tôi, thật tốt đề cao kỹ thuật bản thân, bệnh viện lựa chọn vẫn là dựa vào năng lực, bắt đầu từ ngày mai, tự cậu phẫu thuật đi, hai năm, cũng nên tự mổ chính, học một ít phẫu thuật.

- Cậu là ngoại khoa, tôi đoán đến lúc đó bài kiểm tra hẳn là phẫu thuật cơ bản và thao tác cơ bản của ngoại khoa, kiến thức cơ bản của cậu rất vững chắc, điểm ấy tôi yên tâm, thế nhưng về mặt phẫu thuật thì cậu còn phải bù lại một chút.

Hai người ăn cơm rất nhanh, buổi chiều Trần Bỉnh Sinh còn phải đi làm, nên lập tức trở về bệnh viện, mà hôm nay Trần Thương làm ca tối, buổi chiều không có chuyện gì, trở về phải ngủ bù.

Sau khi trở về, Trần Thương căn bản ngủ không được, dù sao đạt được một cái hệ thống như thế, nếu mình không tìm hiểu kỹ càng sẽ thật có lỗi với phúc phận mấy đời của mình.

Nghề nghiệp của mình là bác sĩ, cái này dễ giải thích, nhưng cấp bậc chuyên nghiệp cấp 12 là có ý gì?

【 Đinh! Nhắc nhở: Cấp 1-20 là bác sĩ dự phòng, cấp 20-40 là bác sĩ chính thức, cấp 40-60 là phó chủ nhiệm, cấp 60-80 là chủ nhiệm. cấp 80-90 là danh y cấp tỉnh, cấp 90-100 là danh y toàn quốc. Có thể thông qua điểm kinh nghiệm nhận được để tăng lên đẳng cấp nghề nghiệp của mình, nhắc nhở: Đẳng cấp cao mới có thể học được những kỹ năng nghề nghiệp cấp cao. 】

Trần Thương sững sờ, thì ra là ý tứ này, mình bây giờ là cấp 12, cũng chính là giai đoạn bác sĩ dự phòng.

Mà đẳng cấp kỹ năng chuyên nghiệp là sao?

【 Đinh! Đẳng cấp kỹ năng chuyên nghiệp phân cấp là: Sơ cấp, trung cấp, cao cấp, cấp đại sư, cấp hoàn mỹ. Nhắc nhở: Kỹ năng cao cấp trở lên sẽ nhận được thuộc tính đặc biệt. 】

Trần Thương lập tức hôn mê rồi, cái gì là thuộc tính đặc biệt?

Chờ nửa ngày hệ thống không có bất kỳ nhắc nhở gì, xem ra yêu cầu mình phải tự thăm dò.

Độ thiện cảm thì sao?

Độ thiện cảm hôm nay xuất hiện, dù sao cũng phải cho cái giải thích chứ?

【 Đinh! Độ thiện cảm đạt tới 60 có thể xem thuộc tính của đối phương, có thể phát động càng nhiều nhiệm vụ, chi tiết cụ thể mời thử nghiệm trong thực tiễn. 】

Trần Thương mở ra thanh thuộc tính của mình, anh bỗng nhiên nhìn thấy kỹ năng nghề nghiệp của mình【 Thay băng, làm sạch vết thương: 2010/2000(có thể thăng cấp) 】 đạt tới tiêu chuẩn thăng cấp.