Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Borokino nhìn theo Rokossovsky, rồi lại nhìn vị tu sĩ cầu nguyện.

Vị tu sĩ nói:

“Nhìn ông ta có vẻ rất tự trách, cứ như thể bản thân đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ. Thì ra bá tước Rokossovsky lại là người như vậy…”

Borokino sờ sờ cằm, lẩm bẩm:

“Chắc chắn là có gì đó sai sai.”

Lúc này, Tham mưu trưởng từ trong hầm chỉ huy chui ra, nhắc nhở:

“Chúng ta nên báo cáo việc quân của bá tước Rokossovsky đã đi qua khu vực phòng thủ của chúng ta lên trên.”

“À ừ nhỉ, báo cáo ngay. Tôi phải gọi điện thoại đã.”

————

Đội quân của Vương Trung vừa đến ngoại ô thị trấn Bogdanovka thì một chiếc xe jeep lao tới chặn lại.

Một Thiếu tá đeo băng đỏ nhảy xuống xe, hỏi lớn:

“Có phải các anh là Trung đoàn Amur số 3 không?”

Yegorov bước lên:

“Vâng, có việc gì vậy?”

Thiếu tá gật đầu:

“Công tước Vostrom đã ra lệnh bố trí nơi ăn chốn ở và cung cấp lương thực, thuốc men cho các anh. Nhà cửa đã được dọn dẹp.”

Hai mươi phút sau, các chiến sĩ và thương binh dưới trướng Vương Trung được sắp xếp vào một trường học, bệnh viện cũng được mở cửa trở lại.

Trên sân trường, người ta bày rất nhiều bàn ghế dài, nhìn như một nhà ăn tập thể.

Các chiến sĩ mệt mỏi rã rời, vừa nghe thấy khẩu lệnh giải tán liền chạy ào đến, ngồi xuống bàn.

Ngay bên cạnh nhà ăn là "phòng bếp", được dựng lên đơn giản bằng đá, trên đó đặt những chiếc nồi quân dụng cỡ lớn. Một đội hậu cần dã chiến do các cô gái trẻ ở Bogdanovka lập nên đang tất bật nấu nướng.

Các cô gái quấn khăn, xắn tay áo, thoăn thoắt bên những chiếc nồi lớn.

Nhìn thấy các cô gái, tinh thần của những người lính mệt mỏi bỗng chốc phấn chấn hẳn lên, tiếng huýt sáo, tiếng gõ bát vang lên không ngớt.

Nhưng các cô gái vẫn mải mê với công việc của mình, ngoài nụ cười đáp lại thì chẳng mấy để ý đến họ.

Vương Trung đứng cạnh quan sát, thầm nghĩ đám người này thay đổi thật nhanh, tối qua còn chìm trong nỗi đau thương tiếc nhớ đồng đội, vậy mà sáng sớm nay đã bắt đầu trêu ghẹo con gái nhà người ta rồi.

Nghĩ lại, có lẽ chính vì đã chứng kiến sự tàn khốc của chiến trường, biết đâu lần sau đến lượt mình bỏ mạng, nên mới tranh thủ "thả thính" như vậy.

Biết đâu được.

Vương Trung không có ý trách cứ những người lính may mắn sống sót, hắn chỉ đứng nhìn họ với ánh mắt chúc phúc.

Chờ đã, nói đến Lyudmila, hình như cô ấy và người mà mình nhập vào có thể gọi nhau bằng biệt danh, chẳng lẽ cô ấy là vợ chưa cưới của mình?

Sau khi xuyên không đến thế giới này ngần ấy ngày, Vương Trung mới lần đầu nghĩ đến khả năng này.

Phải hỏi cho rõ mới được.

Ngay khi Vương Trung quay đầu tìm Lyudmila, một chiếc xe jeep tiến vào trường học, đỗ ngay cạnh chiếc xe của viên thiếu tá tham mưu đã đưa họ vào đây.

Hai người đàn ông lực lưỡng mặc quân phục Vệ giáo bước xuống xe, trên mũ của họ có viền xanh lam.

Một người lính cấp hạ sĩ trong nhà ăn nhìn thấy chiếc mũ viền xanh lam, vội huých người đồng đội bên cạnh đang huýt sáo trêu ghẹo các cô gái, ra hiệu im lặng.

Gã huýt sáo khó chịu quay đầu lại, vừa nhìn thấy chiếc mũ liền ngồi thẳng đắn như gặp ma.

Những người khác tò mò quay lại nhìn, cũng lập tức im bặt, thậm chí còn ra hiệu bằng tay cho những đồng đội đang mải ngắm các cô gái.

Cả nhà ăn bỗng chốc im lặng như tờ.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai sĩ quan Thẩm Phán Đình.

Họ đi thẳng đến trước mặt Vương Trung, giơ tay chào:

"Trung tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky?"

Vương Trung đáp lễ:

"Là tôi. Hai vị có việc gì?"

"Chúng tôi nhận được báo cáo rằng ngài đã hi sinh."

"Vậy thì tôi có thể chỉ cho hai vị con đường trở về từ địa ngục."

Vương Trung bình tĩnh đáp.

Chiến trường mà Vương Trung đã trải qua, ví như địa ngục cũng không ngoa, hắn thực sự đã từ địa ngục trở về.

Đương nhiên, hắn cũng đã chết, theo một cách nào đó.

Aleksei Konstantinovich Rokossovsky hiện tại đã thực sự lột xác, trở thành một con người khác.

Trong một khoảnh khắc, Vương Trung chợt nghĩ, liệu có phải Thẩm Phán Đình đã phát hiện ra điều gì đó, coi mình là chiến binh của quỷ dữ, rồi định xử tử mình không?

Dù sao thì ở thế giới này, Thượng Đế còn có thể dẫn đường cho mũi tên, thì có quỷ dữ cũng chẳng có gì lạ.

Vị sĩ quan Thẩm Phán Đình có thêm một ngôi sao trên cầu vai lên tiếng: "Chúng tôi nhận được thông tin ngài vẫn còn sống từ Sergei, được biết ngài đã chỉ huy trận đánh trước khi đến Cao điểm Peniye."

Vương Trung ngẩn người:

"Ai cơ?"

Rồi hắn nhớ ra, Sergei Nikolayevich Romanov chính là "người tình" của "Công tước phu nhân" đã đổi quần cho hắn.

Trước sườn núi phía tây Cao điểm Peniye, Rubakov vì quá căng thẳng đã nhận nhầm Vương Trung là quân Prosen, Sergei khi đó bị ngã vỡ đầu, nhất quyết không chịu rời khỏi bệnh viện. Cuối cùng, Vương Trung đành phải để hắn cùng những thương binh nặng khác di chuyển bằng xe ngựa của dân làng.

Vương Trung:

"Thượng úy Sergei có khoẻ không?"

Vị sĩ quan Thẩm Phán Đình lộ vẻ mặt chán ghét:

"Rất khoẻ, suốt ngày đòi chúng tôi đưa hắn ta về St. Yekaterinburg, như thể có phu nhân nào đang chờ hắn ở đó."

Vương Trung nhíu mày, chẳng lẽ gã "người tình" của Công tước phu nhân là thật? Giờ bà ta đã thành góa phụ, hắn ta...

Hắn lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ đó.

Chuyện của người khác thì kệ đi, việc của Vương Trung hắn là phải nghĩ cách cho quân Prosen ăn đạn.