Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, mặt trời ló rạng ở phía đông, những tia nắng ban mai ấm áp chiếu rọi lên người Vương Trung.

Ngày 29 tháng 6 năm thứ 914, ngày Chủ Nhật, ngày thứ 7 của cuộc chiến.

7h30 sáng, Thiếu tá Aleksei Konstantinovich Rokossovsky dẫn dắt một toán tàn binh cuối cùng của Rogneda đến Bogdanovka.

————

Vương Trung thực ra đã nhìn thấy phòng tuyến của Tập đoàn quân 63 từ trước cả trinh sát.

Tuy nhiên, để tránh gây chú ý, hắn cố tình đợi đến khi kỵ binh trinh sát quay về báo cáo mới hạ lệnh:

“Đi báo cho quân của chúng ta ở trước mặt ngay, chúng ta là Trung đoàn Amur số 3, rút lui từ Cao điểm Peniye, có mang theo thương binh của Rogneda và Bệnh viện dã chiến. Bảo họ đừng nổ súng.”

Tên trinh sát vội vàng chào theo kiểu quân đội rồi thúc ngựa phóng đi.

Vương Trung bước ra khỏi hàng ngũ, đứng oai vệ như một sĩ quan thực thụ, cao giọng nói với đám lính:

“Binh sĩ! Ta biết các cậu đã chiến đấu cả ngày lẫn đêm, mệt mỏi lắm rồi!

Nhưng chúng ta còn một nhiệm vụ nữa! Chúng ta phải thể hiện khí thế của một đội quân chiến thắng, phải khích lệ tinh thần cho đồng đội! Cho bọn họ thấy quân Prosen hoàn toàn có thể bị đánh bại!

“Toàn thể đứng nghiêm!"

Toán quân trước mặt Vương Trung lập tức dừng lại, mệnh lệnh được truyền xuống dưới.

Chẳng mấy chốc toàn bộ đội quân đã đứng lại ngay ngắn.

Vương Trung hô tiếp:

“Bên phải, thẳng! Nhìn trước! Ngẩng cao đầu, đi cho đều bước! Bắt đầu -- đi đều bước!”

Những bước chân lộn xộn ban nãy bỗng trở nên đều đặn, tiếng bước chân đồng nhất như một.

Vương Trung đứng trên ụ đất, nhìn rừng súng đang di chuyển về phía trước, gật đầu hài lòng.

Hắn nghĩ bụng lúc này mà hát một bài thì còn gì bằng, nhưng nhìn đám lính mệt mỏi, hắn lại thôi.

————

Lính của Trung đoàn 510, Sư đoàn 75, Tập đoàn quân 63 nhìn toán quân mới tới bằng ánh mắt kinh ngạc. Nhìn họ tuy tàn tạ, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn.

Trung đoàn trưởng Borokino từ trong hầm chỉ huy bước ra, đứng trên sườn đồi quan sát toán quân.

Vị tu sĩ cầu nguyện đi theo quân đoàn đứng bên cạnh, thốt lên:

“Trông họ thảm thật, nhưng tinh thần của người nào cũng phấn chấn. Sao tôi lại có cảm giác đây không phải là tàn quân bại trận, mà là quân đội vừa giành chiến thắng nhỉ?"

Borokino đáp:

“Ông không biết à? Họ phá vòng vây từ Rogneda ra, trong tình trạng không được bổ sung quân số mà vẫn giữ được Cao điểm Peniye trước một đợt tấn công của quân Prosen đấy. Nghe nói họ đã bắn cháy mấy chục chiếc xe tăng.”

Vị tu sĩ cầu nguyện kêu lên:

“Giỏi thật. Ai chỉ huy họ vậy?”

“Bá tước Rokossovsky.”

Vị tu sĩ sững người, quay phắt lại nhìn vị Trung đoàn trưởng với vẻ mặt khó tin:

“Ai cơ?”

“Rokossovsky.”

Borokino lặp lại.

“Rokossovsky nào?”

Vị tu sĩ lại hỏi, vì cái họ Rokossovsky ở Livonia và Moravia cũng khá phổ biến. Đế quốc Ant cai trị một phần những vùng này, để củng cố quyền thống trị, họ đã sắp xếp để cho các quý tộc địa phương trao đổi đất đai với nhau.

Borokino đáp:

“Là Rokossovsky tốt nghiệp sau tôi năm khóa, đứng cuối lớp ấy.”

“Cái gã Rokossovsky đó á?”

Vị tu sĩ kinh ngạc.

Borokino chỉ tay vào đội ngũ:

“Nhìn kìa, người đang đi bên cạnh hàng quân đó. Đừng thấy gã to cao vậy, toàn là do tập luyện để đi tán gái thôi.”

Vị tu sĩ nheo mắt nhìn Rokossovsky, nói:

“Sao tôi thấy không giống như lời đồn nhỉ? Nhìn hắn ta bây giờ, ít nhất là có phong thái của một vị tướng dày dạn kinh nghiệm sa trường.”

Borokino mím môi, không đáp.

Bỗng nhiên, ông ta tiến lên hai bước, gọi to:

“Aleksei Konstantinovich!”

————

Nghe thấy tên mình, Vương Trung giờ không còn thấy bất ngờ nữa.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gã Thiếu tá xa lạ hoắc.

"Chết tiệt! Gã này là ai vậy?"

Hắn thầm nghĩ.

Rồi hắn chợt nhớ ra, nhìn bản đồ từ trên cao sẽ thấy tên của đồng đội, thế là hắn vội vàng chuyển sang chế độ bản đồ để xem tên của gã này, sau đó lại chuyển về chế độ cũ.

“Borokino Alexandrovich, rất vui được gặp ông!”

Vương Trung nói.

“Nghe nói cậu đánh trận này khá lắm!”

Gã kia nói.

Vẻ mặt Vương Trung trở nên ảm đạm.

Nếu là trước đây, nghe thấy vậy chắc chắn hắn sẽ vênh váo tự đắc lắm.

Thế nhưng bây giờ, được khen ngợi mà hắn chẳng vui nổi.

Trong đầu hắn lúc này toàn nghĩ đến những người lính đã ngã xuống.

Hắn đáp:

“Vẫn chưa đủ tốt. Tôi làm chưa đủ tốt. Ông nhìn xem, Alexandrovich, nhìn đội quân của tôi đi, chỉ còn lại lác đác vài người, mà ai nấy đều bị thương. Tôi đã không làm tốt.”

Gã kia sững sờ:

“Hả? Ừm… Cậu là Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, đúng chứ?”

Vương Trung chỉ gật đầu.

Gã kia bị đáp trả đến cứng họng:

“Ừm… Cậu làm vậy là tốt lắm rồi! Dù sao thì các cậu vừa phải phá vòng vây, vừa phải chiến đấu đơn độc, thế là quá giỏi rồi!”

Vương Trung chỉ gật đầu, rồi dẫn đội quân đi qua người “quen” này.