Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lúc này, vị Trung đoàn trưởng Amur ở đầu dây bên kia nói:

"Vậy thì, tôi sẽ rút quân về trận địa xuất phát, cho công binh gài mìn và bẫy ở khu vực vừa chiếm được..."

"Không!"

Vương Trung cắt ngang lời hắn:

"Chính diện của các anh lúc này đã xuất hiện một khoảng trống, tôi yêu cầu các anh từ bỏ phòng tuyến hiện tại, tiếp tục tấn công. Bộ chỉ huy sẽ yểm trợ phía sau, nếu như có thể liên lạc được với các đơn vị khác, họ cũng sẽ hỗ trợ."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc:

"Tiến công ư? Thật táo bạo! Nhưng tôi thích, hãy thay đổi kế hoạch!"

Trong lúc gã Trung đoàn trưởng nói, Vương Trung còn nghe thấy tiếng ai đó thì thầm:

"Làm vậy khác nào mạo hiểm! Lúc này đáng lẽ phải rút lui, củng cố phòng tuyến! Mù quáng tấn công là tự tìm đường chết!"

Vương Trung thầm nghĩ: Không phải tấn công mù quáng, mình nhìn rất rõ ràng, phía trước chỉ còn vài tên lính chạy lạc, căn bản không còn đội hình nào nữa.

Một tiếng trống khua chiêng, thừa thắng xông lên, sau đó sẽ tính cách quay trở lại tuyến sau.

Nghĩ kỹ lại, quân địch là bên tấn công, đội hình phía sau chắc chắn không ngờ tới sẽ bị tập kích.

Vương Trung không hiểu biết về quân sự, nhưng hắn biết lính đánh thuê rất coi trọng chiến thuật "xuất kỳ bất ý, công kỳ bất bị", biết đâu lại có thể tạo nên đột phá.

Thay vì bị bao vây, chi bằng liều mình xông ra ngoài rồi tính tiếp.

Vương Trung lại một lần nữa xác nhận phía trước không có quân địch dàn trận, bèn hạ lệnh với giọng điệu kiên định:

"Ta, bá tước Aleksei Konstantinovich Rokossovsky, ra lệnh cho Trung đoàn Amur số 3 tiến lên phía trước... Không, tấn công về phía Tây! Nghe rõ chưa?"

"Rõ rồi!"

Chỉ nghe giọng nói qua điện thoại, Vương Trung đã có thể tưởng tượng ra hình ảnh một gã đàn ông nước Nga cao lớn vạm vỡ đang xoa tay hừng hực khí thế.

Lúc này, không hiểu sao hắn lại buột miệng nói:

"Vậy anh hay lặp lại mệnh lệnh một lần nữa!"

Cái quái gì thế này? Tại sao lại phải bắt người ta lặp lại chứ? Chẳng lẽ là di chứng của việc xem quá nhiều phim về đại quyết chiến?

Thế nhưng bên kia không hề do dự, lập tức thuật lại nguyên văn mệnh lệnh của Vương Trung một lần.

Vương Trung:

"Rất tốt, bắt đầu hành động! Cơ hội không thể bỏ lỡ, nhất định phải nhanh!"

Sau khi cúp điện thoại, Vương Trung kinh ngạc phát hiện mình đã mất dấu Trung đoàn Amur số 3.

Chẳng lẽ chỉ khi nào mình có thể trực tiếp nói chuyện với bọn họ thì mình mới có thể nhìn thấy phạm vi quan sát của bọn họ?

Nhưng mà thẻ bài trên giao diện vẫn còn đó, xem ra chỉ cần tiếp nhận sự chỉ huy của mình thì các binh đoàn sẽ xuất hiện trên thâm thẻ.

Vương Trung đang mải mê nghiên cứu hack thì Thượng úy Sergei bên cạnh lên tiếng:

"Có một vấn đề. Đó là bệnh viện dã chiến vẫn còn rất nhiều thương binh nặng, họ chắc chắn không thể theo kịp chúng ta..."

Mang theo những thương binh nặng, đừng nói là phá vây, ngay cả di chuyển cũng đã là vấn đề.

Vương Trung trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Đưa giấy bút cho ta, ta muốn viết một bức thư cho viên chỉ huy tiếp quản của địch nhân."

Sergei:

"Ngài... định bỏ rơi họ sao?"

Vương Trung:

"Mang theo họ, chúng ta chắc chắn không thoát ra được. Hãy tập hợp những y tá tình nguyện ở lại chăm sóc thương binh. Còn những thương binh nhẹ có thể di chuyển được thì sẽ cùng chúng ta phá vây.

"Đừng phản đối nữa, quân địch cũng không phải là loài cầm thú."

Vương Trung nói.

Bên phía quân đội Đế quốc Prosen.

Quân đoàn trưởng Quân đoàn bộ binh số 25 của Prosen, Trung tướng, Ngài Von Dietrich đang nhìn những cột khói bốc lên trong thành với vẻ nghi hoặc.

Bộ chỉ huy của ông ta đóng trên một ngọn núi nhỏ ngoài thành, tầm nhìn rất tốt, thậm chí có thể nhìn thấy cả thiết giáp hạm Friedrich der Große ở ngoài khơi xa.

Chính vì vậy, ông ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng những làn khói đang lan tỏa khắp các khu phố lúc này.

Sau một hồi suy nghĩ, viên tướng trưng cầu ý kiến của Tham mưu trưởng:

"Bọn chúng có sử dụng loại khí độc màu trắng nào không?"

Tham mưu trưởng lắc đầu:

"Chưa từng nghe nói, khí độc... hình như không có màu trắng như vậy."

Ngài Von Dietrich hai tay cầm chặt ống nhòm, những ngón tay liên tục xoay xoay nút điều chỉnh trên ống nhòm, đó là động tác quen thuộc của ông ta mỗi khi suy nghĩ.

Tham mưu trưởng nói:

"Có thể chỉ là khói bình thường?"

"Bên phòng thủ lại sử dụng khói?"

Ngài Von Dietrich líu lưỡi:

"Như vậy chẳng phải là bọn chúng tự mình triệt tiêu hỏa lực của súng máy sao? Ngay cả ưu thế về tầm bắn của Thần tiễn cũng không phát huy được! Trong trận Carolin, các xạ thủ khói của chúng ta đã phải dùng lựu đạn khói để yểm trợ cho xe tăng vượt qua khu vực hỏa lực của Thần tiễn, khói là bạn tốt của bên tấn công, là cơn ác mộng của bên phòng thủ!"

Tham mưu trưởng lắc đầu:

"Có thể nào viên chỉ huy của quân địch là một kẻ nghiệp dư?"

Ngài Von Dietrich lắc đầu:

"Viên chỉ huy của quân địch là Công tước Vladimir đầy kinh nghiệm, ông ta đã được đào tạo bài bản về quân sự, không thể nào phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy..."

Đang nói thì một viên tham mưu hớt hải chạy vào:

"Không ổn rồi!"

Ngài Von Dietrich:

"Báo cáo trước!"

Viên tham mưu vội vàng đứng nghiêm, gót giày dậm mạnh xuống đất:

"Báo cáo!"

Ngài Von Dietrich vẫn chưa hài lòng, ông ta dạy dỗ:

"Là một sĩ quan, dù tình hình có khẩn cấp đến đâu cũng phải thể hiện sự bình tĩnh, đâu ra đấy, binh lính đang nhìn vào đấy, anh hiểu chưa, Thiếu úy Hoffman?"

"Rõ!"

Von Dietrich lúc này mới hài lòng gật đầu:

"Tốt lắm. Nói đi, chuyện gì vậy?"

"Sư đoàn 54 báo cáo qua điện đài, quân Ant đã phát động phản công, họ đã mất liên lạc với Trung đoàn 353, hiện tại đã phát hiện tàn binh xuất hiện gần khu vực Sư bộ!"