Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Vương Trung bên này, hắn chỉ nghe được thanh âm U-ra, không nhìn thấy tình huống gì, chỉ có thể lo lắng suông.

Trong chốc lát hắn kịp phản ứng: Mình chỉ muốn yểm hộ tiểu tổ thần tiễn di chuyển về phía trước, bảo vệ Lyudmila, sương mù rơi xuống đã đạt được mục đích rồi.

Hắn lập tức chuyển sự chú ý về tiểu đội của Yatsmienko, tiểu đội của Lyudmila, phát hiện tiểu đội đã dừng tiến lên.

Một người đàn ông cường tráng đang dựa vào tường, cầm kính viễn vọng cố gắng quan sát tình hình.

Đoán chừng người đàn ông này chính là tu sĩ Yatsmienko.

Lyudmila đang dựa vào tường, còn cầm khẩu súng trường kia.

Lúc này, thượng úy Sergei bên cạnh Vương Trung nói: "Liên lạc với Trung đoàn Amur số 3 ở tiền tuyến thứ ba đã khôi phục."

Vương Trung căn bản không biết Trung đoàn Amur là đoàn nào, liền hỏi: "Là Trung đoàn đã phản công trong sương mù?"

"Cái gì?"

Giọng nói của thượng úy Sergei lộ ra vẻ nghi hoặc.

Vương Trung: "Anh không nghe thấy tiếng Ura à?"

Hắn còn tưởng rằng tiếng hô xung phong truyền đến vị trí của mình.

Sergei: "Tiếng Ura gì?"

Ra vậy, hóa ra góc nhìn của mình có thể nghe được âm thanh - âm thanh đủ lớn.

Khó trách tiếng súng pháo lúc quan sát rõ ràng như vậy, Vương Trung lúc trước còn tưởng là mình nghe trực tiếp được. Hắn chưa từng ra chiến trường, không thể phân biệt tiếng súng pháo xa gần.

Vương Trung:

"Không sao, đưa điện thoại cho tôi."

Hắn chuyển về góc nhìn thông thường, nhận ống nghe từ Sergei:

"Tôi là Vương... Bá tước Rokossovsky, mời nói."

"Bá tước Rokossovsky? Công tước đâu?"

Người bên kia điện thoại lớn giọng, khiến tai Vương Trung đau nhức.

"Công tước đã hy sinh, vừa rồi pháo hạm địch trên biển nã pháo phá hủy sở chỉ huy, đại bộ phận tham mưu đều hy sinh. Hiện tại tôi là tổng chỉ huy."

Vương Trung cố gắng khiến giọng nói của mình uy nghiêm hơn một chút, hắn cảm thấy như vậy có thể trấn an được binh lính.

Đối phương hỏi:

"Ai ra lệnh đánh bom khói?"

Vương Trung:

"Mệnh lệnh của tôi, có chuyện gì sao?"

"Đánh hay lắm! Chúng tôi phản công một phen, đánh tan quân địch chính diện, còn tiêu diệt một chiếc xe tăng và ít nhất hai chiếc xe bọc thép của chúng! Mệnh lệnh của ngài thật tuyệt vời, thưa Bá tước! À không, thưa ngài!"

Vương Trung liếc nhìn Sergei, người sau không nghe thấy cuộc trò chuyện, chỉ có thể đáp lại ánh mắt khó hiểu của Vương Trung.

Điện thoại bên kia vẫn đang nịnh bợ:

"Tham mưu của tôi nói rằng ở học viện quân sự Suvorov cũng chưa từng thấy chiến thuật nào như vậy! Thưa ngài, thêm một đợt khói nữa, chúng tôi có thể giữ vững trận địa!"

Vương Trung nhíu mày:

"Không còn bom khói nữa, địch sắp tấn công đến trận địa pháo binh rồi, đó là loạt pháo yểm trợ cuối cùng của họ. Sau này chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình."

Bên kia điện thoại, giọng nói nịnh bợ vừa rồi im bặt.

Một giây sau, bên đó hỏi:

"Pháo binh đã bị áp sát, chẳng phải chúng ta sắp bị bao vây sao?"

Trong lòng Vương Trung chợt lo lắng.

Hắn vừa rồi hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, dù sao lúc ấy tình huống quá đột ngột, hắn lại vội vàng yểm hộ cho Lyudmila.

Lúc này bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói khác:

"Đó là vị chỉ huy vừa giúp chúng ta phản công thắng lợi, sao ngài ấy có thể không lường trước được chuyện này?"

Xin lỗi, tôi thật sự không lường trước được.

Vương Trung chỉ có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh, cố gắng không để thượng úy Sergei bên cạnh nhìn ra sơ hở.

Bị bao vây không phải chuyện tốt, quân đội bị bao vây cho dù kiên trì chống cự, cũng chỉ là cái chết từ từ mà thôi.

Tuy rằng Vương Trung cảm thấy đầu hàng cũng không sao, nhưng tình hình đã đến nước này, nói đến chuyện đầu hàng e là không ổn.

Chỉ có thể tỏ ra kiên quyết kháng cự, cố gắng chiến đấu sau đó mới tính tiếp.

Vương Trung chuyển sang chế độ quan sát, sau đó liền phát hiện có thêm một thẻ quân, tập trung chú ý vào thẻ quân có thể nhìn thấy mô tả:

Trung đoàn Amur số 3, phần lớn là tân binh, nhưng các sĩ quan chủ lực đều tham gia nội chiến và chiến tranh mùa đông.

Nội chiến? Chiến tranh mùa đông?

Vương Trung rất muốn nhờ "vị cứu tinh" của mình giải thích hai danh từ này, đáng tiếc nó chẳng thèm để ý đến hắn.

Ngoài việc có thêm thẻ quân, Vương Trung còn có được tầm nhìn của Trung đoàn Amur số 3, phạm vi quan sát được mở rộng ra rất nhiều.

Không đúng, với một trung đoàn mà nói, phạm vi này có vẻ hơi nhỏ?

Vương Trung:

"Trung đoàn của các anh... bị tổn thất nhiều lắm sao?"

"Vâng,"

giọng nói trầm xuống:

"Phần lớn binh sĩ của chúng tôi đều là tân binh vừa được bổ sung, thậm chí còn chưa được huấn luyện đầy đủ, loại tân binh này ra chiến trường phần lớn đều không sống quá một giờ. Tin tốt là, bây giờ họ đều là lính kỳ cựu rồi."

Tin tốt cái quái gì!

Vương Trung mượn "tầm nhìn" của hệ thống quan sát chiến trường, lúc này hắn phát hiện ra một chuyện.

Sau khi quân địch chính diện của Trung đoàn Amur bị đánh tan, dường như phía sau không còn quân tiếp viện.

Chẳng lẽ đám tàn quân đã kéo theo cả đội hình phía sau chạy tán loạn?

Vương Trung một lần nữa cẩn thận quan sát.