Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Lại nói, đây là lần đầu tiên Vương Vũ tới Hán Y đường, nếu không phải gã quá đau bụng, lại không muốn tới bệnh viện làm kiểm tra, gã cũng không chạy đến nơi này.

Thành thật mà nói, Vương Vũ cảm thấy thân thể của gã không có vấn đề gì. ngoại trừ thỉnh thoảng mắc một ít bệnh vặt, gã chưa từng mắc bệnh gì quá mức nghiêm trọng.

Cũng vì vậy, gã mới cực kỳ nghi ngờ câu nói vừa rồi của Trần Khánh!

"Bác sĩ, làm sao anh biết thận của tôi kết sỏi? Lẽ nào anh dựa vào bắt mạch?" Vương Vũ hỏi.

Làm sao mà tôi biết à?

Là thận của anh nói cho tôi biết chứ sao?

Trần Khánh cười nói: "Đúng, là dựa vào bắt mạch. Nếu anh không tin, có thể tới bệnh viện làm kiểm tra."

Móa nó!

Thật sự là dựa vào bắt mạch nha!

Vương Vũ cực kỳ kinh ngạc!

Phải biết rằng Vương Vũ chính là một blogger hay làm những video phổ cập lịch sử khoa học. Lúc bình thường, khi gã đi tìm tư liệu, khó tránh khỏi sẽ tiếp xúc với một ít tri thức có liên quan về những danh nhân cổ đại.

Suy cho cùng, trung y chính là vết tích không thể nào xóa nhòa được.

Giống như Biển Thước, Hoa Đà, Trương Trọng Cảnh, Tôn Tư Mạc những đại y cổ đại kia, gã đều có chút hiểu biết.

Trên thực tế, từ đầu đến cuối, Vương Vũ vẫn cho rằng trung y thực sự hữu dụng, nhưng ở thời đại hiện giờ, căn bản là không một vị bác sĩ trung y nào có thể đạt tới trình độ như cổ nhân thời trước.

Đây chính là lí do vì sao mỗi khi bị cảm, gã đều sẽ lựa chọn đến bệnh viện treo bình tiếp nước, mà chưa bao giờ đi tới cửa vào Hán Y đường.

Không phải gã không tin trung y, mà là gã không tin tưởng trung y bây giờ.

"Bác sĩ, anh đang nói thật mà không phải đùa giỡn ư?" Vương Vũ vẫn cảm thấy chuyện này quá khó tưởng tượng nổi.

Nếu đối phương thật sự có thể dựa vào bắt mạch cũng biết được thận của gã kết sỏi, thì vị trung y trước mắt này tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên rồi.

Trần Khánh cũng lười giải thích với Vương Vũ, chỉ nhàn nhạt nói: "Nếu anh không tin, xin mời đi tìm vị cao minh khác."

Vương Vũ khoát tay lia lịa: "Không không không, bác sĩ, tôi… không phải tôi nghi ngờ anh. Thật đó, chỉ là tôi có chút khiếp sợ mà thôi. Vậy anh mau cho tôi biết đi, bệnh này phải chữa như thế nào?"

Trần Khánh thấy thái độ của Vương Vũ không tệ, lại nhanh chóng giải thích: “Nói thật, chỉ dựa vào thuốc thang lại muốn triệt để loại bỏ tình trạng kết sỏi này, là chuyện cực kỳ khó. Anh phải hiểu rằng, những viên sỏi đang nằm trong thận của anh này, cũng không phải là kết một ngày, hai ngày mà có. Chúng nó xuất hiện do thói quen sống quanh năm suốt tháng của anh tạo nên. Nếu anh chỉ muốn dựa vào thuốc thang để chữa bệnh, mà hoàn toàn không thay đổi thói quen sống, thì tôi có thể bảo đảm với anh rằng. Loại bệnh này, vĩnh viễn cũng không chữa hết."

"Nhưng chỉ cần anh bắt đầu thay đổi thói quen từ hôm nay, lại kết hợp thuốc thang trị liệu, không tới một tuần lễ, hiệu quả trị liệu sẽ tiến triển vô cùng rõ rệt."

Câu nói phía trước khiến Vương Vũ có chút ủ rũ, nhưng câu nói sau lại khiến gã lấy lại lòng tin trong nháy mắt.

Một tuần lễ đã cải thiện được một chút?

Nhưng… đối phương bảo gã phải thay đổi thói quen sống, gã có thể làm được không đây?

Có hơi khó!

Vương Vũ vừa do dự, đột nhiên nghĩ tới cái lưng chịu đau đớn suốt ngày hôm qua của mình, trong lòng lại có chút nghĩ mà sợ.

Lỡ như tình trạng này tiếp tục phát triển như vậy, có phải một ngày nào đó, gã sẽ phải tới bệnh viện giải phẫu không?

Vương Vũ vừa nghĩ đến tình huống động dao kéo, liền cắn răng, hung hăng nói: "Bác sĩ, anh nói đi, tôi nhất định sẽ phối hợp!"

Trần Khánh hài lòng cười một tiếng:"Không tệ, có quyết tâm là chuyện tốt. Vậy anh phải ghi nhớ thật kỹ những lời tiếp theo tôi nói đây. Thứ nhất, kiêng không ăn đồ sống, nguội, kiêng thức uống lạnh, kem que, đồ lẩu… chỉ cần là món quá cay nóng nhiều dầu mỡ, đều không được ăn. Thay vào đó là cố gắng ăn nhiều món làm từ ngũ cốc hoa màu, lấy thanh đạm (đồ ăn nhẹ, loãng, dễ hấp thu) làm chủ. Đương nhiên, sau khi thân thể được chữa trị khỏi rồi, anh có thèm, cứ ăn một ít cũng không sao, nhưng bây giờ chắc chắn phải nhịn."

"Thứ hai, phải hoạt động. Anh không chịu hoạt động trong thời gian dài, dương khí trên thân thể không đủ, tự nhiên sẽ có bệnh tà (mầm bệnh) nhập thể. Nó cũng chính là suy giảm khả năng miễn dịch như mọi người thường ấy. Cho nên, anh nhất định phải hoạt động. Nhưng nhớ kỹ, là hoạt động mà không phải vận động. Vận động quá sức ngược lại là có hại cho thân thể. Phương thức rèn luyện làm thân thể khỏe mạnh nhất tuyệt đối không phải vận động. Anh đừng có nghĩ tôi nói câu này là sai lầm. Mấy loại bài tập thể dục được người ta bán trên thị trường kia đều là sai lầm. Cái đó không gọi là kiện thân, mà gọi là kiện thể. Thể và thân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Thể là thể phách, thân là lục phủ ngũ tạng. Thể phách khỏe mạnh đương nhiên không sai, nhưng cả thân thể và tinh thần cùng khỏe mạnh, mới có thể chống đỡ được bệnh tật, kéo dài tuổi thọ."

"Thứ ba. . ."