Hệ Thống Trung Y (bản dịch)

Chương 5. Bác Sĩ, Anh Chụp CT Cho Tôi Đi!

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

"Thứ ba, làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, cam đoan đi ngủ trước 11 giờ. Anh đã thức khuya tới mười mấy năm, cần phải thay đổi thói quen này. Bởi vì thức khuya sẽ làm bị thương can thận, nếu lúc anh thức khuya còn thích ăn vài thứ gì đó, chuyện này cũng sẽ dẫn đến tổn thương tỳ vị. Cho nên, ngủ sớm dậy sớm là chuyện mà anh nhất định phải làm được. Ba điểm trên, nếu anh đều có thể cam đoan bắt đầu thay đổi từ hôm nay, như vậy tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh. Nếu như không thể, vậy xin lỗi, bệnh này của anh, tôi không chữa được, miễn cho đến lúc đó anh không khỏi, lại quay ra trách tôi kê thuốc lung tung để kiếm tiền của anh, cũng đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi, anh có thay đổi hay không, tôi bắt mạch sẽ biết."

Tàn nhẫn như vậy sao?

Vừa rồi, Vương Vũ còn ôm chút tâm lý may mắn.

Gã vốn tưởng rằng việc thay đổi thói quen của mình, chỉ đơn giản là không ăn một số loại đồ ăn nào đó mà thôi.

Ai biết đâu Trần Khánh vừa nói cho gã biết rằng, gã không những phải kiêng ăn một số loại đồ ăn, còn phải ngủ sớm dậy sớm, và hoạt động mỗi ngày???

Trời đất ơi!

Vương Vũ mập mạp đã mười mấy năm, gã thật lòng cảm thấy những thay đổi này, chẳng khác nào muốn lấy mạng của gã.

Chỉ mỗi một điều ngủ sớm dậy sớm thôi, cũng có khả năng làm gã cực kỳ thống khổ rồi.

Từ trước đến nay, mỗi đêm gã đều phải xem video đến hai, ba giờ sáng mới có thể đi ngủ được, chỉ cần ngừng sớm một phút đồng hồ thôi, gã cũng không ngủ được.

Thật là khó xử mà!

Thôi kệ đi, cố gắng một chút kiểu gì cũng tốt hơn sau này phải đi phẫu thuật!

Gã cũng không muốn đến bệnh viện rồi bị người ta đè ra mổ đâu, làm như vậy sẽ đau đến mức nào chứ!

"Được rồi, tôi nghe lời anh. Bác sĩ, anh kê đơn cho tôi đi." Vương Vũ nói.

Trần Khánh gật đầu, lập tức lấy giấy bút ra viết phương thuốc chữa trị tỳ vị dương hư.

Quế chi 20g, bạch thược 10g, đảng sâm 20g, can khương (gừng khô) 10g, sinh khương (gừng tươi) 10g, đại tảo 20g, cam thảo khô 6g.

"Liều lượng của đơn thuốc này là ba thang, uống xong lại tới chỗ tôi tái khám một lần. Đến lúc đó, tôi sẽ dựa vào vào tình trạng bệnh của anh mà điều chỉnh lại đơn thuốc. Về phần sỏi thận, phải chờ đến khi tình trạng tỳ vị của anh chuyển biến tốt đã, đủ dương khí rồi, về sau điều trị cũng có thể làm ít công to. Đây, tôi đưa đơn thuốc cho anh, anh tự đi đến hiệu thuốc bốc thuốc nhé. Chỗ chúng tôi có phòng sắc thuốc, nếu anh về nhà cảm thấy phiền phức không muốn sắc, vậy thì đến chỗ chúng tôi sắc đi, tầm hơn một giờ sau lại đến uống thuốc là được." Trần Khánh nói.

Ồ?

Không cần tự mình sắc thuốc sao?

Vậy thì tốt quá rồi!

Vương Vũ nhận lấy đơn thuốc, lập tức đứng dậy nói: "Cảm ơn bác sĩ.”

Trần Khánh gật đầu đáp lại.

Đợi đến khi Vương Vũ rời khỏi, cuối cùng Trần Khánh cũng không nhịn được lập tức trở nên hưng phấn.

Vậy mà hắn lại có thể trao đổi với ngũ tạng của bệnh nhân. Có khả năng này, thì từ nay về sau chuyện khám bệnh liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều rồi.

Về cơ bản, khi những người khác bắt mạch, bọn họ đều phải dựa vào cảm giác, hắn lại không giống. Hắn chỉ cần nói chuyện với ngũ tạng của bệnh nhân là đủ, vì mấy thứ kia, gần như là hỏi gì đáp nấy, nếu muốn biết tình trạng của bệnh nhân như thế nào, chỉ cần hỏi chúng lập tức sẽ biết rồi.

Chậc chậc chậc chậc. Lại nói, thiết chẩn đạt tới Đăng Phong Tạo Cực là có thể làm được điều thần kỳ như vậy, thế ba chẩn còn lại thì sao?

Bỗng nhiên, Trần Khánh cảm thấy có chút chờ mong!

Bên kia, Vương Vũ cầm đơn thuốc ra quầy, trả tiền bốc thuốc, sau đó đưa thuốc Đông y cho phòng thuốc sắc, để y tá ở đó sắc thuốc thay mình.

Gã biết còn phải đợi hơn một tiếng nữa mới lấy được thuốc, trong lòng có chút ngồi không yên, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng gã vẫn quyết định qua bệnh viện kiểm tra một chút xem sao.

Gã vẫn muốn xác định xem Trần Khánh nói có đúng hay không.

Kết quả là, Vương Vũ rời khỏi Hán Y Đường, bắt một chiếc xe taxi đến bệnh viện trung ương.

Sau khi gã nộp giấy đăng ký khám ở phòng khám khoa thận, lại xếp hàng nửa giờ mới đi đến trước mặt chuyên gia.

"Có chuyện gì vậy? Anh cảm thấy không thoải mái ở đâu?” Lý Lỗi hỏi.

"Bác sĩ, anh chụp CT cho tôi đi, chụp CT thận ấy." Vương Vũ nói.

Hả?

Lý Lỗi không hiểu ra sao!

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Bình thường, mỗi khi có bệnh nhân đến đây, gã bảo bọn họ đi chụp siêu âm CT linh tinh gì đó, mặt mũi ai nấy đều suy sụp, chẳng vui vẻ tí nào, thế mà người này lại năn nỉ muốn đi chụp CT?

"Thận của anh có vấn đề gì sao?" Lý Lỗi đánh giá Vương Vũ từ trên xuống dưới.

Nói thật, trước khi kiểm tra, gã cũng chỉ có thể nhìn ra Vương Vũ có chút mập giả tạo mà thôi, chưa biết đối phương có vấn đề ở chỗ nào.

(Mập giả tạo: là hiện tượng tăng chất béo bất thường trong cơ thể con người, chủ yếu là do các rối loạn nội tiết gây ra.)

Về phần thận có vấn đề hay không, ai có thể nhìn ra chứ?