Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Locke ôm bà chủ xinh đẹp nóng bỏng nhanh chân sải bước lên cầu thang, dưới sự chỉ dẫn của Akano, hắn đi vào một gian phòng tận cùng trên lầu rồi thô lỗ đá văng cửa phòng và ném nàng vào tấm giường lớn, lấy tốc độ cực nhanh cởi sạch y phục trên người, nhào về phía Akano.

- Ngài để ta cởi y phục đã.

Hạ Thiến thấp giọng xin tha

“Xoạt!”

Tiếng y phục bị xé rách truyền đến.

- Ngươi mặc y phục gì mà khó cởi thế…

Locke bất đắc dĩ nói.

- Thôi, ngài bỏ ra, để ta tự làm…

- Thôi bỏ đi, dù sao cũng rách rồi, để ta làm tiếp, nhanh lên.

Vừa dứt lời hắn đã thô bạo tiến tới không để nàng kịp chuẩn bị.

- Ngài nhẹ thôi, đau…

Trong bóng tối, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở của Akano vang lên.

- Hả? Sao cơ.

Locke vừa cảm nhận được nơi ấm áp, nhưng chưa tiến sâu được, cái sự kích thích ấy đem lại sự sảng khoái khiến hắn có thể buông vũ khí đầu hàng ngay lập tức.

- Lâu không làm, ngài từ từ thôi…

Akano cắn môi nói.

- Được, ngươi cố nhịn một chút.

Locke ngoài miệng đồng ý, nhưng động tác của hắn lại không chậm lại chút nào, hắn giống như một con báo săn, hung hăng ghì lấy con mồi.

- A…ưm…

Vài phút trôi qua, gian phòng truyền đến tiếng rên rỉ động lòng người của Akano, chỉ khoảnh khắc đó sắc xuân đã tràn ngập cả phòng.

Qua hồi lâu, Locke gầm lên như một con thú, còn Akano xinh đẹp cũng phát ra tiếng rên rỉ động lòng người, trong phòng rốt cục yên tĩnh trở lại. Lúc này, trong căn phòng tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người. Ánh trăng sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, Akano đang ôm cánh tay trái của Locke, đôi gò má ửng đỏ càng khiến nàng mơ màng như nước, rất mê người, nàng hy vọng thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở lại khoảnh khắc này.

Sau khi Locke phát tiết xong, thân thể cùng tinh thần của hắn đều nhẹ nhõm, hắn đột nhiên nhớ tới ngăn kéo trong doanh trướng của Yorkshire đại thúc có một điếu ngắn màu đen, nghe nói gọi là xì gà. Nó là do lãnh chúa ban thưởng cho hắn. Locke từng thấy Yorkshire đại thúc sau mỗi bữa ăn sẽ châm lửa hút một hai hơi rồi lập tức dập tắt, để dành lần sau. Biểu hiện thoải mái của hắn sau khi hút điếu xì gà rất sống động, và Locke tự hỏi liệu có một điếu xì gà bây giờ chắc là càng hoàn mỹ hơn.

Lúc này, bà chủ quyến rũ đang lười biếng ôm lấy Locke, tựa đầu vào lồng ngực hắn, trông như là chim non nép vào người, mang vẻ đáng yêu khó tả. Locke cũng ôm nữ nhân vào lòng, tuy rằng hắn không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ máu lạnh. Trước đây hắn không giúp nàng là bởi vì hai người vốn không quen biết. Hôm nay hắn ra tay giúp nàng cũng chỉ là vì ấn tượng tốt, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Cơ mà sướng nọ thì khổ kia, hiện giờ hai người đã phát sinh quan hệ, hắn buộc phải nghĩ biện pháp cứu nàng. Kỳ thực hắn cũng không hi vọng trong tương lai nữ nhân của mình phải lưu lạc phong trần.

Lúc Locke còn đang mải suy nghĩ về tương lai, Akano vẫn tận hưởng cái ôm ấm áp của nam nhân trẻ tuổi hơn mình không ít này, nàng ngẩng đầu nhìn Locke thấy hắn thỉ thoảng cau mày, trong lòng hiện lên một tia đau lòng, nàng nhỏ giọng nói:

- Rượu trong tửu quán còn có thể bán một tuần, nếu như không có người tới cướp tiền, số tiền kiếm được trong một tuần cũng không tệ, ta sẽ dùng tiền đi đến khu chiếm lĩnh tìm một công việc, ngài không cần lo lắng cho ta.

Locke còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, chợt nghe thấy bà chủ nói vậy, không chút nghĩ ngợi buột miệng nói:

- Làm sao có thể? Một tuần nhiều nhất chỉ kiếm được hai đồng Diller bạc, có thể đủ làm gì?

Đây là lời nói thật, ở lãnh thổ vương quốc Faustain hay nói chính xác là ở quê nhà của Locke, hai đồng Diller bạc quả thực đủ để một người sinh hoạt thoải mái trong hai tháng hoặc thậm chí lâu hơn, nhưng ở khu chiếm lĩnh e là rất khó. Hiện tại những người “có tri thức” của vương quốc Charlie cũng có thể nhìn ra vương quốc của họ sắp bị hủy diệt, một lượng lớn thương nhân và giai cấp tư sản đổ về khu chiếm lĩnh Peters để có được quốc tịch của vương quốc Faustain. Nghe nói ngay cả các quý tộc của Charlie cũng bắt đầu “quy hàng”. Hiện tại nơi đó mặc dù hỗn loạn, nhưng mức độ tiêu thụ cũng sánh ngang với thành phố lớn, thậm chí là vương thành Flor, nàng mang chút tiền ấy đi nơi đó cũng chỉ đủ sống trong một tuần.

Akano nghe vậy bất giác trở nên chán nản, nàng vô thức ôm chặt lấy Locke. Hắn bị ôm như vậy cũng nhận ra lời mình vừa nói đã đả kích đến nàng, hắn an ủi:

- Yên tâm đi, ta không phải loại người ăn xong liền chùi sạch miệng, ta nói giúp ngươi là thật lòng.

- Ngài nói thật sao.

Akano nghe vậy liền vui mừng đáp lại.

- Ừm, ta đang suy nghĩ biện pháp.

Locke nói.

Đã lâu lắm rồi Akano mới có người quan tâm như vậy, cho dù có cũng là kẻ không có ý tốt, nếu không phải là ham mê sắc đẹp của nàng, thì cũng là tham tiền của nàng. Mặc dù Locke cũng có thể vì sắc đẹp mà giúp nàng, nhưng Akano vẫn muốn chối bỏ ý nghĩ đó, nàng muốn làm nữ nhân của Locke, thử hỏi một nam nhân có quyền lại có thực lực, ai mà không si mê. Mặc dù hiện tại hắn chưa phải là kẻ mạnh nhất, nhưng tiềm lực lại không nhỏ.

- Đã lâu lắm rồi chưa từng có ai đối xử tới ta tốt như vậy, ta sẽ không tìm nam nhân nào khác nữa đâu, hãy cho ta làm tình nhân của ngài nhé.

Akano đột nhiên mở lời, dù nói rất khẽ nhưng lại rất rõ ràng.

Locke cũng nghe thấy, hắn cho rằng nữ nhân này không chỉ đang bày tỏ tình cảm với mình mà còn muốn trở thành người phụ nữ của hắn. Có ai không thích nữ nhân xinh đẹp cơ chứ. Vả lại Locke chỉ là một sĩ quan nhỏ, không quyền không thế, trước đây muốn tìm nữ nhân xinh đẹp thì ngoài bên ngoài quân nhu doanh, thì chỉ có thể nằm mơ mới có thôi. Hắn ôm chặt mỹ nữ vào trong lòng, nói:

- Ngươi nghĩ kỹ chưa? Một ngày nào đó ta có thể không may tử trận thì khổ cho ngươi quá.

- Đừng nói bậy! Đương nhiên là ta đã nghĩ đến. Nếu có chuyện đó xảy ra, ta sẽ đến chiến trường thu xác ngài về, sau đó trở thành góa phụ!

Mặc dù hai người mới chính thức gặp nhau và chung đụng có một ngày, nhưng nàng đã hạ quyết tâm ở bên nam nhân ấy cả đời.

- Hừm, người có thể giết được ta còn chưa ra đời đâu, ngươi yên tâm đi, trận đại chiến nào ta cũng đã trải qua, còn có thể sẩy chân sao?

Locke cười nói.

- Vâng…

Akano nhẹ giọng đáp.

Cả hai rất thích thú trước những biểu hiện tình cảm dành cho nhau, họ ôm nhau trên giường và kể về quá khứ của mình. Locke biết nữ nhân này tên Akano, 23 tuổi, là người của thị trấn này, phụ mẫu nàng qua đời vì bệnh từ khi nàng còn rất nhỏ, chỉ có ca ca nàng còn sống. Vì trong nhà chỉ có hai huynh muội nên từ nhỏ nàng đã tự lực cánh sinh, đi bán rong những chiếc ghế gỗ, bàn gỗ… mà ca ca nàng làm trên trấn. Cũng bởi nhanh trí, lại có kinh nghiệm làm thêm việc lặt vặt trong lữ điếm và biết vài chữ cũng như tính toán cơ bản. Cho nên vào năm 17 tuổi, bà mối đã giới thiệu gả nàng cho nam nhân kinh doanh quán rượu, nhưng chưa đầy một năm sau khi thành hôn, chiến tranh đã nổ ra. Mặc dù nàng có tài năng không tầm thường, một lòng muốn kinh doanh tửu quán cho tốt, nhưng bốn năm chiến tranh, loạn lạc và cuộc sống nghèo khó đã dập tắt nhiệt huyết trong nàng, phu quân cũng không có nhiều tình cảm với nàng, thậm chí sau này còn bị hắn ruồng bỏ. Nàng đã nghĩ đời này chắc sẽ trôi qua như thế.

Sau khi nghe xong thân thế của Akano, Locke cảm thấy trong lòng đau xót vô cùng, nữ nhân này còn thảm hơn mình rất nhiều, dù sao phụ mẫu và người thân hắn đều khỏe mạnh, hắn lại là nam nhân, vứt thế nào cũng vấn sống tốt, còn nữ nhân này lại phải gánh vác nhiều như thế. Hắn an ủi Akano và cam đoan sẽ không phụ lòng nàng.

Locke cũng kể cho Akano nghe về thân thế của mình, hắn năm nay 18 tuổi và sống ở thôn Phong Diệp, lãnh địa ở Kedozi, tỉnh Del, vương quốc Faustain, có phụ mẫu và tỷ tỷ rất yêu thương mình. Sau khi biết được Locke đã tòng quân được 4 năm, Akano ban đầu giật mình, sau đó mới lý giải được sự trầm ổn của hắn từ đâu mà có, chẳng trách tuổi còn trẻ mà đã là tiểu đội trưởng. Tuy nhiên, nàng rất quan tâm đến tuổi của Locke, hắn vốn không cạo râu trong quân doanh, cho nên chiến tranh quanh năm khiến hắn trông có vẻ trưởng thành hơn rất nhiều. Mặc dù Akano nhìn ra Locke trẻ tuổi hơn mình, nhưng không nghĩ lại nhỏ tới tận 5 tuổi.

“Trời ơi, mình và hắn như thế chẳng phải là…”

Akano kêu rên trong lòng.

Locke cũng nghe ra sự khó xử của Akano, nhưng hắn không quan tâm đến điều đó mà bày tỏ tình cảm và đổi cách xưng hô thành “nàng”.

- Đừng gọi ta như vậy, ngài… ngài còn quá trẻ, ta nghe khó xử lắm.

Akano vội vàng từ chối.

- Không được, với mối quan hệ của hai ta hiện giờ vẫn chưa đủ thân mật ư? Cứ gọi vậy đi!

Locke nói nhẹ nhàng nhưng vẫn mang vài phần ép buộc, Akano chỉ có thể chấp nhận.

Sau khi biết rõ về thân thế của Akano, Locke nhận ra nữ nhân yếu đuối này có rất nhiều khả năng, đặc biệt là khi nàng biết đọc và tính toán. Locke không biết chữ, ngay cả tên của mình cũng viết còn sai, nếu đếm thì tốt, sơ đẳng như cộng trừ đều có thể được, nếu phức tạp hơn một chút, ha ha, thôi bỏ đi. Hắn đánh giá Akano là nữ nhân thiếu thốn tình cảm, nhưng lại khôn ngoan và có năng lực. Vì vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn quyết định kể với Akano về vấn đề mà mình đang đau đầu khi tấn thăng quân hàm. Locke đã cân nhắc rất lâu, hắn nhận ra chỉ khi tấn thăng lên binh nhất, thành trung đội trưởng trở lên mới có năng lực nuôi Akano. Trong doanh trại chỉ có mấy người từ trung đội trưởng trở lên mới có thể nuôi tình nhân trong thời gian chiến tranh mà không bị người đời lên án.

Thế là Locke đem việc tuyển cử trung đội trưởng hai ngày tới, thậm chí việc một tuần sau quân đội muốn xuất phát tấn công thành Fareins nói với nàng. Akano thoạt đầu rất giật mình, nhưng ngay lập tức đã lấy lại tinh thần, nàng biết rõ Locke nói với mình những việc này thì đã coi nàng là người nhà, hơn nữa sẽ không dễ dàng vứt bỏ mình. Locke cũng nói rõ với nàng, chỉ khi hắn lên làm trung đội trưởng, mới có năng lực bảo vệ nàng trong thời gian chiến tranh liên miền này.

Akano ngay lập tức đặt mình trở thành trợ thủ đắc lực, một người vợ hiền của Locke, nàng cẩn thận thăm hỏi Locke về cơ cấu cao tầng trong quân doanh và một số mối quan hệ của hắn. Locke biết gì trả lời nấy, hắn tin rằng Akano sẽ không làm hại mình. Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng phải cơ mật gì, người nào tinh ý chỉ cần tốn chút thủ đoạn nhỏ cũng có thể thăm dò được. Sau khi hiểu được đại khái tình hình của Locke, Akano đã mạnh dạn nói với Locke nên dựa vào Zoro thiếu gia.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khang_a_ca