Hành Trình Kỵ Sĩ (bản dịch)

Chương 1. Quân Hàm

Chương sau

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

 

Locke là một binh nhì của vương quốc Faustain, 14 tuổi đã bắt đầu nhập ngũ và giờ là cựu quân nhân được 4 năm. Tâm trạng hắn coi bộ rất tốt, cũng bởi hôm nay là ngày phát lương. Binh nhì của vương quốc mỗi tháng nhận được 3 đồng bạc, cộng thêm 2 đồng bạc mà Nam tước Kedozi cho thêm binh lính của mình, hắn tổng cộng nhận được 4 đồng. Nhưng vì sao đến cuối vẫn thiếu 1 đồng, bởi vì quân lương do vương quốc ban hành theo thông lệ thì quân đội luôn giữ lại một phần.

 

Locke nóng lòng muốn lấy được tiền rồi nhờ đội thương nhân của Nam tước gửi 3 đồng về quê, hắn hy vọng rằng tỷ tỷ có thể mua được dải ruy băng yêu thích mà không cần quấn tóc bằng vải lanh thô nữa, cũng mong phụ mẫu ăn được một hai bữa bánh mì ấm bụng. Sức khỏe của cả 2 cũng yếu lắm rồi. Số bạc còn lại, Locke sẽ giữ riêng để chiêu đãi huynh đệ một bữa, hắn dù gì cũng là đội trưởng của một đội 10 người, tuy chỉ là binh nhì nhưng vẫn có chút tiếng nói.

 

Hắn biết các huynh đệ của mình cũng chẳng dư dả gì, binh lính hạng ba mỗi tháng chỉ có 2 đồng bạc, lính tập sự chỉ có 1 đồng, họ phải chia tiền thành từng đồng xu để tiêu. Hơn nữa còn phải trợ cấp cho gia đình và tự chi tiêu, tiết kiệm mấy cũng không thể đủ. Để tăng tình huynh đệ đoàn kết, lại kết nạp thêm vài người trung thành trong những thời khắc sinh tử, Locke chưa bao giờ để người của mình thiệt thòi.

 

Đội ngũ 10 người của hắn có 5 binh sĩ hạng ba và 5 lính tập sự, ngoại trừ ba người trong số họ mới được bổ sung vào đội 2 tháng trước, những người còn lại đều là huynh đệ đã chiến đấu cùng nhau ít nhất nửa năm. Bọn họ sàn sàn tuổi nhau, nhưng tuổi nhập ngũ lại nhỏ hơn Locke, đều là tân binh mới vào nghề một vài năm và có điểm chung là rất tôn sùng đội trưởng. Không hẳn bởi được uống rượu sau mỗi lần ra trận về, cái quan trọng nhất là họ ít nhiều đều được Locke chăm sóc trong trận chiến. Nhờ vậy đội của họ giảm số lượng thành viên rất ít sau trận chiến đầu tiên, về sau các thành viên trong đội còn ngày càng ăn ý với nhau, và tỷ lệ sống sót của đội ngày càng cao.

 

Danh tiếng của hắn cũng tương đối nổi trội trong toàn quân, bất kể là tân binh hay cựu binh, chỉ cần tuổi tác nhỏ hơn hoặc ngang hàng với Locke cũng gọi hắn một tiếng đại ca. Đấy gọi là kính trọng kẻ mạnh, hơn nữa nghe nói 2 tháng trước Locke đã giết rất nhiều người của vương quốc Charlie, công lao của hắn sắp tích lũy đến binh nhất.

 

Locke đi bộ đến khu quân sự, nơi không chỉ phát lương cho binh lính mà còn được dùng làm nơi giao dịch trong trại quân sự. Đây cũng là chỗ có thể mua mọi thứ mình muốn, nào là rượu thơm hảo hạng, thanh trường kiếm sắc bén, cho đến chiến mã tốt nhất hoặc ngay cả phụ nữ xinh đẹp cũng chẳng thiếu. Nam tước Kedozi rất có lòng chiếu cố binh lính, nhưng tiền đề là phải có tiền hoặc có quyền. Với tư cách là 1 binh nhì thì về cơ bản Locke đã đạt tiêu chuẩn để đến khu quân sự, nhưng hắn chẳng mấy khi tiêu xài ở đây. Không chỉ mỗi hắn, mà trong doanh trại binh lính đã có gia đình, hoặc gánh trách nhiệm gia tộc sẽ không tới đây tiêu pha, chẳng phải họ tự giác gì cho cam, mà là bởi vì túi không có nhiều tiền để tiêu xài hoang phí.

 

- Này, Locke! Tiền lương của cậu!

 

Người đàn ông cao to vạm vỡ với khuôn mặt để râu quai nón lớn tiếng gọi rồi ném cho Locke một túi tiền, hắn mở ra và thấy bên trong có 3 đồng bạc sáng bóng và một trăm đồng xu lẻ.

 

- Yorkshire thúc thúc, buổi chiều sang làm chén rượu nhé?

Locke cười nói với người đàn ông râu ria.

 

- Ô hay thằng nhóc này, đã dặn bao nhiêu lần trong doanh trại gọi ta là trung đội trưởng! Quên suốt! Mà mời có một cốc nhằm nhò gì, ít nhất hai cốc nhé!

Yorkshire cười mắng Locke.

 

Locke mời Yorkshire đại thúc uống rượu không chỉ là phép lịch sự mà còn là để thăng cấp quân hàm, chiến tích quân sự của hắn sắp đạt đến binh nhất, là ranh giới phân chia quan trọng cho tất cả binh lính. Những người được lên cấp, Nam tước sẽ trao cho đấu khí công pháp, là con đường tấn cấp lên kỵ sĩ. Vả lại binh nhất ít ra cũng được làm trung hoặc phó đội trưởng, tương lai hắn sẽ đẳng cấp như Yorkshire đại thúc vậy.

 

Yorkshire đại thúc đồng ý đi uống ngoài việc giữ chút thể diện cho hắn, mà còn cho rằng hắn là một chàng trai trẻ có tiềm năng. Hơn nữa ông và Locke đến từ cùng một thị trấn, một thị trấn khai thác mỏ. Trên thực tế, hầu hết những người trong đại đội của họ đều đến từ cùng một nơi và Kedozi là lãnh chúa. Có thể nói, Yorkshire đại thúc đã giúp đỡ Locke rất nhiều trong suốt 4 năm hắn nhập ngũ, từ khi bắt đầu là một tiểu tốt, cho đến khi trở thành binh nhì như ngày nay. Ông cũng có thể coi là người đã dõi theo Locke trưởng thành trong những năm qua. Yorkshire đại thúc cũng sẵn lòng giúp đỡ hậu sinh của mình, lần uống rượu này ông định bụng sẽ hướng dẫn Locke con đường thăng cấp lên binh nhất.

 

- Rồi, rồi, đến giờ đẹp ta sẽ gọi chú luôn!

Locke thu túi tiền rồi rời đi.

 

Bộ giáp tinh xảo, thanh trường kiếm sắc bén và những cô gái xinh đẹp đang nháy mắt đưa tình xung quanh khiến hắn đỏ cả mặt. Hắn biết 1 bộ áo giáp bình thường ít nhất cần 100 đồng bạc, bằng với 1 đồng vàng, 1 thanh trường kiếm tốt cần ít nhất 10 đồng bạc, còn qua đêm với mỹ nữ mà trong túi không có nổi 1 đồng bạc thì ngay đến cửa nhà người ta cũng chẳng vào được. Locke không có nhiều tiền nhàn rỗi đến vậy. Trang bị hiện tại của hắn chỉ có 1 bộ áo giáp da đã bị hư hại, 1 thanh kiếm sắt bị thủng lỗ nhưng vẫn sắc bén, 1 cây giáo sắt và 1 con dao găm ngắn giấu trong ủng.

 

Locke trở lại lều trại của đội mình, nhìn thuộc hạ ngồi thành từng tốp tán chuyện, chơi bài rất náo nhiệt, hắn cũng bị bầu không khí thoải mái đó lây nhiễm. Locke đá nhẹ vào mông thanh niên Kane đang vừa đánh bài vừa la hét, người này là trinh sát của tiểu đội, quân nhân hạng ba, trên chiến trường là trinh sát phục kích vô cùng điềm tĩnh, còn ở ngoài đời lại thẳng thắn vô tư. Hắn, Locke và tay chơi kiếm khiên của đội tên Hans có mối quan hệ tốt nhất, họ là chiến hữu đã hơn 2 năm rồi.

 

- Buổi chiều dẫn các ngươi đi uống rượu, giờ thì tất cả đi lấy cơm trưa cho ta. Đừng chơi nữa!

Locke nói với đồng đội.

 

- Này, lão đại, ngươi có thể đừng đá mông ta được không? Đá sưng lên, lần tới đi trinh sát bị phát hiện thì chết cả lũ.

Kane đá lông nheo với Locke 1 cái khiến mọi người trong lều phải bật cười.

 

- Sưng thì sao, ta nhờ “huynh đệ Richie” mượn mấy lát bạc hà giúp ngươi bôi một hôm là tiêu sưng ngay!

Yade giáo sĩ ở bên cạnh nói đùa, người này cũng là quân nhân hạng ba.

 

“Huynh đệ Richie” hắn nhắc tới là 1 cặp đồng tính nam nổi tiếng trong trại, khi thẩm vấn những tù nhân khó nhằn của kẻ thù cặp đôi này vô cùng “hung hãn”, còn về chuyện lá bạc hà là do họ luôn giữ chúng để tiêu sưng sau 1 số “hoạt động” nhẹ nhàng chỉ họ hiểu, dù sao hôm sau cũng vẫn cần chiến đấu mà.

 

- Cút ngay, ngươi ngứa mồm à mà dám trêu đại lão gia ta, cẩn thận ta không niệm tình trên sân huấn luyện đấy nhé.

Đương nhiên, hắn ta chỉ đùa thôi chứ nào có ý trách móc gì.

 

Niềm vui mỗi ngày của những chàng lính chính là đánh bài, chém gió, trêu chọc lẫn nhau, ai cũng mồm mép như nhau. Locke rất thích không khí đó, họ càng thoải mái thì tinh thần càng gắn kết.

- Thôi bớt múa mép khua môi nữa, lấy đồ ăn rồi tiện lấy hộ phần của ta về.

Locke cười mắng thuộc hạ.

 

- Kane đừng có bốc trộm thịt của ta, nếu không buổi chiều ngươi không có rượu để uống đâu.

 

- Đừng mà, lão đại, tuyệt đối không có ai dám đâu, ai mà làm liều ta cho hắn lĩnh đủ! Hans, đi thôi!

 

Kane trước khi rời đi nói như đinh đóng cột.

 

Để khuyến khích binh lính chiến đấu dũng cảm cũng như phấn đấu vì danh dự và lập công trong doanh trại, rất nhiều hệ thống thứ bậc đã được thiết lập, chẳng hạn ngay trong việc ăn uống cũng được thể hiện rõ ràng. Binh lính vô danh tiểu tốt mỗi bữa được bánh hạt dẻ, súp khoai tây; quân nhân hạng ba có bánh mì đen, súp khoai tây; binh nhì được ăn bánh mì, 1 miếng thịt, súp khoai tây; còn về phần binh nhất mỗi bữa sẽ được ăn cùng Nam tước và đại đội trưởng, nghe nói họ ăn bánh mì trắng và canh thịt. Có điều loại đãi ngộ này người bình thường không có được, toàn doanh trại có hơn 500 người, có thể ăn ở trong đó không đến 15 người, bao gồm: 4 bộ binh trung đội trưởng cùng 4 phụ tá, trung đội trưởng đội kỵ binh Will, Nam tước Kedozi, cùng với con trai cả Zoro và người quản gia. Locke đã chờ ngày được ăn bánh mì trắng từ lâu.

 

Lát sau người của Locke quay lại, Kane đưa cho hắn bữa trưa.

- Lão đại, miếng thịt này mỡ nhiều quá, ta ăn giúp ngươi nhé?

Kane cười nói.

 

- Biến, lát nữa Hans cùng ta đến quân khu doanh trại, các ngươi nhận đủ quân lương rồi chứ? Ai muốn chuyển tiền về cho người nhà đưa cho Hans, ta sẽ giúp gửi hộ.

Locke đón lấy cơm trưa, sau đó quay sang đá cho Kane 1 cái rồi nói với thuộc hạ của mình.

 

Có lẽ từ “nhà” quá xa vời đối với những người lính trong chiến tranh, mọi người nghe xong đều im lặng một lúc, phần lớn đều gật đầu. Ở các đội khác, việc đội trưởng yêu cầu các binh lính nộp quân lương là điều cấm kỵ, điều này có thể gây ra binh biến, nhưng ở đội của Locke thì điều ấy sẽ không xảy ra, bởi vì hắn chưa bao giờ cau mày khi các đồng đội cần vay tiền.

 

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca

Chương sau