Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Mặc Huyền ngậm Yêu Kê, bắt đầu trở về Hắc Thủy Đàm, đến bên hồ, nhả Yêu Kê xuống, nhìn chằm chằm một lúc lâu, mở cái miệng rộng đầy máu từng mụm nuốt Yêu Kê vào.

"Ai~"

Mặc Huyền thở dài, ăn lông ở lỗ, trong lòng Mặc Huyền rất không thích, nhưng mà thân thể lại vô cùng thành thật, một con Yêu Kê xuống bụng, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đầy nước miếng, cảm giác khó chịu không thích là ảnh hưởng bởi kiếm trước làm người mang đến, mà bản năng yêu thú lại chỉ có thể không ngừng ăn uống.

Mặc Huyền ăn xong, lười biếng, bắt đầu nhìn chằm chằm mặt nước ngẩn người, thời gian cứ như vậy trôi qua.

Mặc Huyền lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Chả trách trong rừng sâu núi thẳm này không có một chút hoạt động giải trí, khiến con rắn nào đó mỗi ngày chỉ biết tu hành, ngẩn người, rảnh rỗi lại đi săn mồi, cuộc sống sinh hoạt của loài rắn thật chả có gì đặc sắc.

Mặc Huyền than thở.

Bầu trời sắp muộn, Mặc Huyền bơi từ từ, bắt đầu tuần tra địa bàn của mình.

“Đây đều là địa bàn của ta!”

Mặc Huyền thầm vui mừng, hưởng thụ vui sướng thân là chủ nhân của một khu vực, bên cạnh Hắc Thủy Đàm có các bộ tộc tập tính sinh hoạt khác nhau sống, đương nhiên, đều là hàng ngũ dã thú.

Thứ nhất, đây đều là khẩu phần ăn của Mặc Huyền, thứ hai, cũng là vì tăng thêm một chút nhộn nhịp, không đến mức tử khí nặng nề, đối với thế giới này mà nói, Mặc Huyền là khách ngoại vực cô độc, tuy rằng đã quen với cảm giác cô đơn, nhưng suy nghĩ đến sức khỏe tinh thần của mình, đối với những dã thú không có chút uy hiếp này, hắn luôn có tấm lòng bao dung, tuy nguyên nhân đầu tiên vẫn là quan trọng nhất.

Tuần tra xong, Mặc Huyền không thèm quay đầu mà bơi vào trong Hắc Thủy Đàm, chìm vào đáy đầm, đáy đầm trải đầy những tảng đá màu trắng sáng lấp lánh, đây đều là gia sản bảo bối của Mặc Huyền, Mặc Huyền đặt mình trên tảng đá, ngáp một cái.

Bắt đầu đi ngủ.

Vài tháng sau.

Thiên Thủy sơn mạch, Hắc Thủy Đàm.

Ngày hôm nay, Mặc Huyền theo thường lệ tu hành, ăn uống, tuần tra lãnh địa xong, lại bắt đầu ngủ say ở đáy đầm, trong mấy tháng này, trong sơn mạch không thiếu thân ảnh tu sĩ Nhân loại xuất hiện, thường thường sẽ xảy ra tranh đấu với Yêu thú trong sơn mạch, cướp lấy thiên tài địa bảo Yêu thú thủ hộ.

Tranh đấu đi kèm với tử vong, đây có lẽ chính là nguyên tắc vô tình của thế giới này.

Mặc Huyền chịu ảnh hưởng của các tiểu thuyết tu tiên ở kiếp trước, lúc lựa chọn địa bàn của mình cũng cố ý tránh đi những nơi có thiên tài địa bảo, dù hơn hèn một chút, nhưng thắng ở an toàn, hơn nữa phần lớn thời gian hắn đều ngủ say dưới đáy đầm, mỗi lần đi ra ngoài cũng đều cẩn thận làm việc, nên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Trong mơ mơ màng màng, Mặc Huyền nhận thấy có khí tức xa lạ xông vào địa bàn của hắn, mỗi ngày Mặc Huyền đều tuần tra lãnh địa của mình, sớm đã đánh dấu khí tức của mình ở khu vực mười dặm xung quanh này, bây giờ đột nhiên có khí tức không thuộc về Mặc Huyền xông vào, khiến Mặc Huyền đang ngủ lập tức bừng tỉnh, hắn mở hai mắt cực lớn, lộ ra đồng tử dựng thẳng, phát ra ánh sáng âm u mờ nhạt dưới đáy nước.

Mặc Huyền không vội vàng ra tay, mà cẩn thận cảm ứng, theo lý thuyết, yêu thú hàng xóm xung quanh sẽ không vô duyên vô cớ xông vào địa bàn của hắn, vậy chẳng khác gì khiêu khích tuyên chiến với chủ nhân lãnh địa, không có lợi ích thúc đẩy, điều này chỉ làm cho bản thân rơi vào nguy hiểm, Thiên Thủy sơn mạch lớn như vậy chính là một sơn lâm hắc ám.

Dán vào đáy đầm, Mặc Huyền chậm rãi động đậy, khí tức xông vào đã dừng di chuyển, hơn nữa cảm ứng cũng dần mỏng manh, khiến trong lòng Mặc Huyền cũng đoán được phần nào.

Mặc Huyền không nhanh không chậm di chuyển, không để hồ nước tạo ra gợn sóng, tuy rằng trong lòng hắn có chút lo lắng, nhưng đi vào thế giới này lâu như vậy, bài học quan trọng nhất mà hắn được học chính là mọi việc đều phải cẩn thận.

Không bao lâu sau, Mặc Huyền đi vào bờ, trong cảm ứng cũng không xuất hiện uy hiếp gì, Mặc Huyền chậm rãi trồi lên mặt nước, phun ra lưỡi dài, phân biệt mùi hương trong không khí.

Đi theo khí tức phát ra, Mặc Huyền tách bụi cây rậm rậm ra, đi tới gần mục tiêu.

Một thân ảnh toàn thân đầy máu nằm bên cạnh Hắc Thuỷ Đàm không xa, trên thân đặt ba lá cờ nhỏ xám xịt kỳ dị, kết thành một lớp thanh quang nhàn nhạt bao phủ thân ảnh ở trong đó, nhìn bộ dáng là một nam tử trung niên tầm ba mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, khí tức yếu ớt, bên hông treo một cái túi bình thường.

"Hắn sắp chết rồi."

Mặc Huyền quan sát một hồi, từ miệng vết thương của nam tử trung niên ra kết luận.

Khí xanh không ngừng tràn ra từ miệng vết thương, là trúng độc của Thiên Nhãn Ngô, địa bàn của Thiên Nhãn Ngô cách Hắc Thủy Đàm mấy trăm dặm, tu vi Luyện khí hậu kỳ, Mặc Huyền từng giao thủ với nó, thân thể cứng rắn, toàn thân đều là độc, rất khó chơi.