Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cho nên nhìn thấy huyết mạch chỉ có thể trưởng thành đến Luyện khí đỉnh phong, Mặc Huyền không cam lòng, thật vất vả sống lại một chuyến, làm sao có thể cam tâm cả đời đều ở tầng dưới chót tu tiên giới chứ.

Kết cục lớn nhất là bị người ta một kiếm chém giết, lột da luyện thịt, dù sao yêu thú cả người đều là bảo vật, nếu không phải Mặc Huyền mấy năm nay luôn cẩn thận, cứ hễ gặp phải nhân vật cao siêu đều tránh xa, đào động giả chết, cũng không tiếp xúc với người khác, nếu không chỉ sợ phần cỏ của Mặc Huyền đã cao đến mấy trượng.

"Ai~"

Mặc Huyền thở dài một hơi, nhưng cũng không tuyệt vọng, dù sao đại hạn thọ mệnh còn hai trăm năm, tu vi cũng chưa đến tình trạng không tăng thêm được nữa.

Thiên phú, thần thông đều là đặc tình của Yêu thú, sinh ra đã có, chỉ cần không ngừng thuần thục là có thể tăng cường uy lực, nhưng đáng nói chính là, Mặc Huyền vốn chỉ có một thần thông Thuỷ Nguyên Đạn, mà Ngưng Thủy Thành Tiễn là thần thông do hắn nhiều năm tự lĩnh ngộ ra, uy lực cũng không tầm thường.

Thứ duy nhất khiến Mặc Huyền khó hiểu là hệ thống trấn tộc cuối cùng còn chưa kích hoạt, hơn nữa vô số lần tập trung ở đây, cũng sẽ không xuất hiện biến hóa mới, chỉ có thể dựa vào chính mình đi mò mẫm.

"Đây hẳn là bàn tay vàng của mình, chỉ là không biết nên kích hoạt hệ thống như thế nào, điểm duy nhất có thể chắc chắn là hệ thống này có liên quan đến nhân loại." Trong lòng Mặc Huyền thầm nghĩ.

"Ai ~ Nhân loại quá nguy hiểm, vẫn nên chờ trưởng thành đến Luyện khí đỉnh phong rồi tính.”

Mặc Huyền chấm dứt hô hấp thổ nạp mỗi sáng sớm, đây là bản năng sâu trong huyết mạch, Mặc Huyền mấy năm nay kiên trì không ngừng, mỗi ngày hô hấp thổ nạp nắng mai, thân thể không chỉ dài từ một trượng lên ba trượng như bây giờ, thân thể rắn còn cứng rắn mười phần, vảy rắn cũng cứng rắn vô cùng, đao kiếm khó thương, thủy hỏa bất xâm, thân thể yêu thú từ trước đến nay đều là vũ khí tốt nhất, là gốc rễ của việc có thể an ổn sống, cho nên mỗi ngày hắn đều siêng năng thổ nạp, dù điều này đồng nghĩa với việc mỗi ngày đều phải dậy sớm hơn gà, làm rắn như hắn cũng không dễ dàng gì.

Mặc Huyền chậm rãi trèo xuống khỏi cái cây khổng lồ, phun ra lưỡi xà bắt đầu tìm kiếm mùi con mồi trong không khí, thế giới này Yêu thú hoành hành, nhưng phần lớn là dã thú chưa khai thông linh trí, không hiểu tu hành, hàng ngũ hung thú, mơ mơ màng màng.

Nghĩ đến cũng buồn, trong lúc lơ đãng liền trở thành thịt trong miệng người khác, sống không biết vì sao, chết không biết nguyên nhân là gì.

Con mồi của Mặc Huyền chính là những dã thú này, Mặc Huyền được khai thông linh trí từ lâu, hiểu tu hành, chỉ là còn chưa đến tình trạng không cần ăn uống, huống hồ ăn thịt có thể giúp Mặc Huyền trưởng thành nhanh hơn.

Về phần vì sao không đi săn thú, chủ yếu là do Yêu thú linh trí rất cao, vả lại đều có địa bàn của mình, tùy tiện xâm nhập, ai cũng không biết thắng bại sẽ ở bên nào, huống hồ, một khi bị thương, sẽ bị đánh hội đồng, cho nên, nếu không phải đã chuẩn bị đầy đủ hoặc một bên bị thương, yêu thú thường đất ai nấy ở, không xâm phạm lẫn nhau, nói tóm lại, săn Yêu thú nguy hiểm cao, hơn nữa lợi ích không rõ ràng.

Mặc Huyền khống chế thân thể dọc theo Hắc Thủy Đàm chậm rãi xuyên qua, thực tế Hắc Thủy Đàm là do Mặc Huyền tự đặt tên, lúc Mặc Huyền có ý thức đã là một con rắn trong hồ, sau khi không ngừng tu hành cường đại, thông qua giảng đạo lý đuổi các yêu thú khác đi, biến toàn bộ hồ cùng hơn mười dặm xung quanh vẽ thành địa bàn của mình, đặt tên Hắc Thủy Đàm, từ đó càng bổ sung thêm sức mạnh cho hắn.

Mấy canh giờ sau, Mặc Huyền rốt cục cũng có thu hoạch, Mặc Huyền ngửi được mùi Yêu Kê đang kiếm ăn trong rừng rậm, Yêu Kê cũng là tên do Mặc Huyền tự đặt ra, hình dáng giống gà, lại lớn hơn gà Lam Tinh gấp mấy lần, miệng cứng như sắt, thân cường tráng, mấy người bình thường cũng chưa chắc đã là đối thủ của nó, nhưng đây lại là thức ăn Mặc Huyền thích nhất, Yêu Kê nhiều, hương vị tốt, vả lại Mặc Huyền có kinh nghiệm săn Yêu Kê phong phú.

Mặc Huyền lặng yên không một tiếng động tới gần, Yêu Kê thường đi thành đoàn, Mặc Huyền chọn tốt mục tiêu, nương theo cỏ cây rừng rậm che lấp thân thể, lặng lẽ thi triển thiên phú khống thủy, đem độ ẩm trong không khí trải rộng toàn thân, gần như không tiếng động tới gần mục tiêu, đây đều là bản năng săn mồi mà Mặc Huyền mấy năm nay lĩnh ngộ ra.

Bầy Yêu Kê không có cảm giác gì, Mặc Huyền đánh giá khoảng cách, khi đến gần mấy trượng liền ngừng lại, lẳng lặng chờ đợi, sau khi Yêu Kê di chuyển đến gần Mặc Huyền vài phần, Mặc Huyền đột nhiên bắn ra, nhảy lên mấy trượng, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai một ngụm cắn trúng Yêu Kê, răng độc xâm nhập vào trong cơ thể Yêu Kê, chỉ chốc lát sau, Yêu Kê đã không còn động tĩnh, lúc này, bầy Yêu Kê sớm đã tan đàn xẻ đám.