Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cô gái nhỏ này rất giống với cô gái ở trên tấm ảnh, Trương Hợp Hoan đi qua trao đổi một chút, cho mỗi đứa nhỏ một lọ trà xanh, thêm hai gói cá khô thành công thuyết phục cô gái tên là Tiểu Cúc phối hợp chụp ảnh.

Có án lệ thành công ở trước, đương nhiên không cần sáng tạo quá nhiều, Trương Hợp Hoan tìm gian phòng học, để cho Tiểu Cúc ghé ở trên bàn phía trước cửa sổ rách nát, cầm bút máy, chụp mấy tấm cho cô bé. Tiểu Cúc ban đầu còn xấu hổ, bất quá ở dưới cậu chỉ dẫn rất nhanh tìm được trạng thái thoải mái nhất tự nhiên nhất.

Trương Hợp Hoan chỉ tốn nửa giờ đã chụp xong tấm ảnh lý tưởng nhất, xem ở trên máy, chảng khác nào là đại thần nhiếp ảnh, mình cũng bội phục chính mình.

Về tới tòa soạn báo nửa giờ trước khi tan tầm, Trương Hợp Hoan đi tới chỗ Chu Quảng Sinh báo cáo kết quả công tác, Chu Quảng Sinh đang ngồi ở trước máy tính chơi solitaire, không yên lòng nói: "Để ở đó đi, chờ ngày mai đi làm tôi sửa sang lại một chút."

"Thầy Chu, có chuyện tôi muốn phản ánh với ngài một chút, về trại nuôi heo Phú Quý."

Chu Quảng Sinh đang chơi cao hứng, có chút không kiên nhẫn: "Quay đầu nói sau, cậu giúp tôi rót ly nước lại đây."

Đổi thành quá khứ, loại thái độ công tác này, Trương Hợp Hoan đã sớm đuổi việc rồi, đơn vị công lập chính là không giống với xí nghiệp tư nhân.

Trương Hợp Hoan đành phải trước đi Hàn Lộ Vân báo cáo kết quả công tác, Hàn Lộ Vân nhìn thấy ảnh cậu chụp, nhất thời cảm giác được người trẻ tuổi này ra tay bất phàm, không khỏi nhìn cậu thêm một cái: "Chụp không tệ, tốt nghiệp chụp ảnh chuyên nghiệp?"

"Không phải, tôi học phát thanh, chụp ảnh chỉ là đam mê nghiệp dư."

"Thích chụp cái gì?"

"Cơ thể con người!" Trương Hợp Hoan thốt ra.

Hàn Lộ Vân liếc mắt nhìn cậu một cái, cảm giác lời này giống như mang chút ý tứ quấy rối, cô chừng ba mươi, đúng là giai đoạn phong vận vẫn còn, tổng biên tập cũng khen cô hình thể không tệ, tiểu tử này không phải cũng sinh ra suy nghĩ không an phận gì đối với mình chứ.

Trương Hợp Hoan cũng ý thức được mình nói sai rồi, nhanh chuyển hướng đề tài: "Cô Hàn, cô xem mấy tấm này của tôi được chứ?"

"Được, vất vả cậu rồi, cậu đi đi, có việc tôi sẽ tìm cậu."

Trương Hợp Hoan vốn định nói với cô ta mình sẽ kí tên ở trên ảnh, nhưng nhìn Hàn Lộ Vân không có ý tứ tiếp tục quan tâm tới cậu, cũng không tiện mở miệng, thật ra người sáng tác kí tên là đương nhiên, không cần thiết chuyên môn cường điệu.

Thời điểm tan tầm Chu Quảng Sinh cuối cùng cũng đóng computer lại, Trương Hợp Hoan xem đúng thời cơ đi rồi qua, Chu Quảng Sinh nói: "Đã tan tầm, cậu sao lại còn chưa đi?"

"Thầy Chu, có chuyện này tôi phải phản ánh với ngài một chút."

Chu Quảng Sinh xách túi lên: "Chuyện gì gấp như vậy? Ngày mai không thể nói?" Ông còn vội về nhà nấu cơm cho vợ.

Trương Hợp Hoan cùng nhau đi theo ông ta ra bên ngoài: "Thầy Chu, chuyện về trại nuôi heo Phú Quý."

Chu Quảng Sinh cười lên: "Người trẻ tuổi thật đúng là chuyên nghiệp, tan tầm chúng ta không nói chuyện công tác."

"Thầy Chu, tôi hôm nay khi đi trại nuôi heo, phát hiện bên trong thức ăn cho heo có chứa Ractopamine."

"Cái gì? Đó là cái gì?"

Trương Hợp Hoan thấp giọng nói: "Chất tạo nạc!"

Chu Quảng Sinh nói: "Thì sao?"

"Tôi xem tin tức nói, ngành tương quan quốc gia chúng ta rất nhanh sẽ đại lực chỉnh đốn thị trường nuôi heo hơi, nhất là sử dụng về chất tạo nạc, nghe nói sẽ hạ văn kiện chính thức cấm đoán toàn diện."

Chu Quảng Sinh hiển nhiên cũng không để lời của cậu ở trong lòng: "Vậy chờ quốc gia cấm đoán rồi nói sau."

"Thầy Chu, chúng ta nếu tuyên truyền ông ta lợi dụng Ractopamine để nuôi heo thịt, vậy không phải làm trái lại chính sách quốc gia sao?"

Chu Quảng Sinh dừng bước chân lại, vẻ mặt không vui nhìn cậu: "Đồng chí, chúng ta làm tin tức phải lấy sự thật làm căn cứ, không thể nghe gió chính là mưa, cậu không biết từ đâu nghe được tin tức như vậy, căn bản không có giá trị gì, nếu đăng ra, khẳng định để cho người ta cười đến rụng răng, mà chúng ta tuyên truyền trại nuôi heo cũng là bồi dưỡng kiến thiết nông nghiệp mà thôi, cái này phù hợp phương châm chính sách tương quan của quốc gia."

Trương Hợp Hoan tâm nói ông mở miệng ngậm miệng chính là chính sách tương quan, có biết chất tạo nạc nguy hại hay không? Căn bản chính là coi trọng 20.000 đồng tiền mà Trương Phú Quý tài trợ.

"Tiểu Trương à! Sao còn chưa đi?"

Từ Trường Căn cùng tổng biên tập Đỗ Trường Luân đi xuống lầu, Đỗ Trường Luân năm mươi bốn tuổi, tóc hoa râm, tinh thần quắc thước.

Trương Hợp Hoan chạy nhanh qua chào hỏi, Từ Trường Căn giới thiệu cậu cho Đỗ Trường Luân.

Đỗ Trường Luân làm người cực kỳ hiền lành, cười tủm tỉm nhìn Trương Hợp Hoan: "Người trẻ tuổi cố gắng cho tốt, về sau có là tiền đồ."

Từ Trường Căn hô: "Tiểu Trương, ăn cơm chưa? Cùng đi đi."

Trương Hợp Hoan không nghĩ tới ông ta lại có thể mời mình đi ăn, cậu nhìn nhìn tổng biên tập Đỗ Trường Luân, Đỗ Trường Luân gật gật đầu: "Cùng đi đi, đều là người một nhà."