Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Tần Minh thu hồi ánh mắt, cõng túi da trên lưng, men theo đường cũ quay trở về.

Hôm nay, thu hoạch cũng không tệ, hắn rất hài lòng, có túi thức ăn này, hắn sẽ không phải chịu đói trong một thời gian ngắn.

Dưới lớp tuyết dày, có chỗ là đất trũng, có chỗ là đá, đường đi rất khó khăn, nhưng tâm trạng của Tần Minh rất tốt.

Có đủ thức ăn, không cần phải lo lắng nữa, nếu hắn kiên trì luyện tập những động tác đặc biệt đó trong thời gian dài, có lẽ sẽ có những tiến triển mới.

Đồng thời, hắn cũng đang mong chờ mùa xuân đến, mùa mà sức sống tràn trề.

Tuy vào thời điểm này, trời đất lạnh lẽo, cỏ cây tàn úa, vạn vật đều chìm vào im lặng, nhưng khi thời kỳ khô hạn qua đi, suối lửa ở khu vực nguy hiểm trên núi sẽ phun trào, cộng thêm ánh địa quang bắt đầu xuất hiện thường xuyên, cây cối sẽ đâm chồi nảy lộc, vạn vật hồi sinh, đó sẽ là một khung cảnh khác.

Khi đến gần bìa rừng, Tần Minh đột nhiên dừng lại, ném túi da xuống, nắm chặt xiên săn bằng hai tay, quay phắt lại.

Trong bóng tối, một đôi mắt đỏ rực xuất hiện, trông rất đáng sợ, nó đang nhanh chóng áp sát.

Tóc gáy của hắn dựng đứng, tuy còn cách một khoảng khá xa, nhưng hắn có thể cảm nhận được, sinh vật bám theo mình này có kích thước không nhỏ, rất hung dữ, có một mùi tanh nồng được gió lạnh thổi tới.

Hắn cắm xiên săn xuống đất, nhanh chóng lấy cung tên ra, với sức mạnh kinh người, trong nháy mắt, hắn đã kéo cây cung cứng mà người thường khó có thể sử dụng được thành hình trăng tròn, mũi tên sắt bay ra, ngay cả tiếng dây cung rung động cũng rất lớn.

Ở phía xa, sinh vật mang theo khí thế hung bạo đang lao tới đột nhiên dừng lại, có vẻ như nó đã trúng tên.

Tần Minh tập trung cao độ, liên tục bắn tên, kỹ năng bắn cung siêu phàm của hắn được thể hiện rõ ràng, những mũi tên sắt có sức sát thương rất lớn lần lượt biến mất trong màn đêm.

Tiếng gầm gừ trầm đục vang lên trong rừng, đôi mắt đỏ rực biến mất, kèm theo đó là tiếng cành khô gãy giòn tan, sinh vật nọ đã trốn vào sau những tán cây.

Tần Minh không dám lơ là, mặc dù sinh vật nguy hiểm chưa biết kia đã bị thương, nhưng chưa đến mức chí mạng, nó sẽ càng nguy hiểm hơn khi ẩn nấp trong rừng.

Hắn không do dự, xách túi da và xiên săn lên, nhanh chóng chạy ra khỏi khu rừng, đến bãi đất trống phủ đầy tuyết.

Hắn không muốn nán lại trong môi trường tối tăm, sợ bị tấn công bất ngờ, hắn nghi ngờ đó là một sinh vật biến dị rất khó nhằn.

Tiếng động lớn vang lên từ trong rừng, có tiếng tuyết bị va chạm mạnh, rõ ràng là sinh vật đó đã hung hăng đuổi theo.

Tần Minh bắn tên không chút do dự, có mũi tên ghim vào thân cây to một cái “phập”, khiến tuyết trên cây rơi xuống như thác nước.

Sinh vật đó lại bị đẩy lùi, ẩn mình trong rừng.

Nếu là mãnh thú bình thường, chúng đã bị dọa chạy rồi, hoặc vì bị thương mà trở nên hung dữ hơn, lao đến tấn công, còn sinh vật biến dị này thì lại lảng vảng trong bóng tối, vẫn đang chờ đợi và tìm kiếm cơ hội.

Tần Minh cầm cung tên chĩa vào khu rừng, giằng co với sinh vật nguy hiểm kia.

Tuyết trên mặt đất bị xới tung, bóng đen to lớn lấp ló trong rừng, từ trong màn đêm, đôi mắt đỏ rực lạnh lẽo kia tạo cho người ta cảm giác vô cùng áp bức.

Tuy nhiên, cuối cùng, nó vẫn bị cây cung có sức mạnh kinh người của Tần Minh chặn lại, nó gầm lên một tiếng đầy bất cam rồi biến mất trong cánh rừng.

Tần Minh bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, tuy trong rừng rất tối, nhưng hắn vẫn nhìn thấy, đó là một bóng hình có thể đứng thẳng và chạy bằng hai chân, không biết đó là sinh vật biến dị nào.

Hắn từ từ lùi lại, xung quanh không có động tĩnh, nhưng hắn vẫn không hề mất cảnh giác.

Mãi đến khi chỉ còn cách suối lửa ở đầu thôn chưa đầy một dặm, nhưng hắn vẫn đang cảnh giác.

Bởi vì, người đi trước đã có bài học xương máu, đã từng có người trong thôn gần như đã về đến cửa thôn, nhưng trong lúc lơ là, họ đã bị sinh vật chưa biết bám theo từ trong bóng tối tấn công, bị lôi đi một cách âm thầm.

Bên ngoài thôn Song Thụ, có ba thanh niên bị lạnh đến run rẩy, bọn chúng đang dậm chân, xoa tay, thở ra những làn khói trắng, lông mày còn bị đóng đầy băng.

Chúng đang canh giữ trên con đường tuyết mà Tần Minh đã đi qua khi tiến vào vùng đất tối tăm, nói chuyện với giọng khe khẽ.

- Thời tiết lạnh như vậy, canh giữ ở đây thật là khổ sở, không được thì chúng ta rút lui thôi, tao thấy thằng đó tám phần là đã chết ở ngoài đó, căn bản không mang được con mồi nào về đâu.

- Gấp cái gì, nhỡ đâu nó gặp may giống như ông Lý, nhặt được con thú chết cóng ở khu vực ngoài rìa rừng thì sao?

Ba tên này ngày thường lười biếng, không chịu làm ăn, không dám vào khu vực nguy hiểm trong rừng, nhưng lại rất vênh váo trong thôn, thích ăn không ngồi rồi.

Sau khi biết Tần Minh ra khỏi thôn để đi săn, chúng đã nảy sinh ý đồ xấu, muốn đợi ở đây để chặn cướp.

- Thằng nhóc Tần Minh đó nhanh nhẹn, lại có sức khỏe hơn người, chúng ta đừng có để bị lật kèo ở đây, bị nó đánh cho một trận thì khổ.

- Sợ gì chứ, nó vừa mới khỏi bệnh nặng, cơ thể chắc chắn còn rất yếu, lát nữa, chúng ta sẽ trùm túi da lên đầu nó, khi ra tay thì chú ý một tí, đừng có đánh chết nó thật.

Tuy muốn làm chuyện xấu, nhưng chúng cũng không dám giết người, chỉ muốn ra tay sau lưng, âm thầm cướp lấy con mồi mà Tần Minh mang về.

Trên đường đi, Tần Minh luôn đề phòng, căng thẳng thần kinh, hắn có đôi mắt tinh tường, đã nhìn thấy ba bóng người từ xa.

Hắn lập tức ngồi xổm xuống, tuyết trên mặt đất vốn đã ngập đến vai hắn, giờ thì hắn đã biến mất hoàn toàn.

Hắn men theo con đường tuyết mà mình đã đi qua trước đó, lặng lẽ di chuyển, cuối cùng, hắn cũng nhận ra ba bóng đen phía trước là ba tên vô lại trong làng.

Tần Minh dừng lại ở một vị trí thích hợp, hắn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của ba người kia.

Một lúc sau, sắc mặt của hắn trở nên khó coi, ba thằng này vậy mà lại muốn đánh lén hắn ở đây, cướp con mồi của hắn sao?

Tuy hắn không đi săn gấu, chỉ đào được một cái tổ sóc, nói ra thì cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng hắn đã thực sự trải qua hai lần thập tử nhất sinh, lần lượt bị kền kền mặt người và sinh vật biến dị chưa biết kia tấn công, chỉ cần sơ sẩy một chút là đã mất mạng, vậy mà bọn chúng lại dám cướp thức ăn mà hắn liều mạng kiếm được, không thể nào nhịn được kiểu cướp này.

Hồ Dũng, Mã Dương, Vương Hữu Bình bị lạnh đến run cầm cập, cả ba cùng nhau đào một cái hố tuyết có thể che chắn gió lạnh, cũng coi là đã mai phục từ trước, chúng chui vào trong đó chờ đợi.

Chúng cứ nghĩ rằng Tần Minh sẽ mạo hiểm vào sâu trong rừng để săn bắn, nên đã đoán sai thời gian hắn quay trở lại, bằng không, vừa rồi, chúng đã không nói chuyện một cách thoải mái như vậy.

- Cẩn thận tí, lát nữa thì đừng có lên tiếng.

Mã Dương nói.

Hồ Dũng gật đầu, bảo:

- Khi ra tay sau lưng nó, phải nhanh, gọn, dứt khoát!

Vương Hữu Bình than thở:

- Hy vọng nó có thể mang con mồi về, mau xuất hiện đi, cho nó mấy gậy, tao sắp chết cóng rồi.

Đột nhiên, hố tuyết mà bọn chúng đang ẩn náu sụp đổ, trong nháy mắt, cả ba bị chôn vùi bên trong, bất ngờ không kịp đề phòng, mũi và miệng của chúng toàn là tuyết.

Hồ Dũng phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên lao ra, tuy nhiên, gã còn chưa kịp đứng vững thì đã thấy một bàn chân xuất hiện trước mặt, “bịch” một tiếng, bàn chân đó giẫm mạnh vào mặt gã.

Cơn đau dữ dội khiến ngũ quan của gã méo mó, sau đó, gã bị một cây xiên săn đập mạnh vào vai, cảm giác như xương sắp gãy, đau đến mức gã loạng choạng ngã xuống đất.

Mã Dương cũng rơi vào tình trạng tương tự, vừa mới chui ra khỏi lớp tuyết đã bị Tần Minh đá vào mũi, cơn đau dữ dội xen lẫn cảm giác ê buốt khiến gã không thể chịu đựng nổi, gã hét lên một tiếng thảm thiết, nước mắt nước mũi giàn giụa, nằm lăn lộn trên đất.

Vương Hữu Bình nghe thấy có vẻ không ổn, bèn chui vào lớp tuyết dày hơn người mình, không dám ra ngoài. Kết quả, gã ta đột nhiên cảm thấy đau nhói ở lưng, cây xiên săn sắc nhọn đã đâm thủng quần áo, khiến gã bị thương.

- Đừng mà… đừng giết tôi.

Giọng nói của gã ta đầy run rẩy, môi cũng run lên, điều khiến gã ta cảm thấy xấu hổ và nhục nhã hơn là, bản thân gã đã tè ra quần, gã thực sự rất sợ mình bị đâm xuyên tim.

Tần Minh không muốn lấy mạng gã ta, dựa vào phán đoán, hắn chỉ đâm thủng da, khiến gã ta chỉ bị thương nhẹ thôi.

Hắn lôi Vương Hữu Bình ra, sau đó giơ chân đá gã ta bay ra xa ba mét ngã lại vào đống tuyết.

- Tần… Minh.

- Anh Minh, chúng ta cùng làng với nhau, ngẩng mặt không gặp thì cúi mặt cũng gặp, xin anh tha cho chúng em, lần này, chúng em sai rồi.

Sau khi nhìn rõ người trước mặt, lại thấy hắn cầm xiên săn sáng loáng chĩa vào mình, ba người chúng lập tức sợ hãi.

Thực ra, bọn chúng đều mang theo dao và gậy trên người, nhưng khi nhìn thấy Tần Minh hung dữ và đầy sát khí như vậy, chúng cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, hơn nữa, ai cũng bị thương, nên đám nhát gan như chúng cũng không dám phản kháng nữa.

Ngày thường, chúng ức hiếp kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, gặp phải đối thủ cứng cựa, chúng căn bản không dám gây sự.

Mặc dù hành vi của ba tên này rất đáng ghét, nhưng Tần Minh cũng không đến mức giết người vì chuyện này. Chỉ có điều, hắn không thể không “dạy dỗ” bọn chúng một trận nên thân, hắn dùng xiên săn chĩa vào người chúng, bắt chúng ngoan ngoãn ngồi xổm xuống đất.

Sau đó, hắn đánh cho bọn chúng một trận, cũng coi như hoạt động thư giãn gân cốt.

Cuối cùng, cả ba tên bị bầm dập mặt mày, miệng đầy máu, kêu la thảm thiết một hồi, sau khi bị cảnh cáo nghiêm khắc, bọn chúng mới được tha.

Tần Minh cảm thấy, những thằng này chỉ giỏi ra vẻ ta đây, muốn làm kẻ ác cũng không có gan, càng không có thực lực, đánh cho một trận nên thân là đủ để chúng rút kinh nghiệm rồi.

Đúng lúc này, bên ngoài khu rừng mà Tần Minh đã giằng co với sinh vật biến dị nọ, một con lừa thong thả đi từ khu đất trống xa xôi tới, nó rất quen thuộc với con đường phía trước, dường như muốn vào rừng.

Trên lưng lừa vậy mà lại có một con chồn, nó trắng như tuyết, không có một sợi lông tạp nào, trong thời đại mà mặt trời lặn xuống rồi không bao giờ mọc lại nữa, sinh vật màu trắng tương đối hiếm gặp.

Nó không thích chạy nhảy như những loài động vật nhỏ khác, mà ngược lại, nó rất trầm tĩnh, thậm chí có thể nói là “già dặn”, nó ngồi khoanh chân trên lưng lừa, hơn nữa còn quay lưng về phía trước, mặt hướng về con đường phía sau.

Nó không giống một loài động vật hoang dã, khí chất của nó giống với một con người điềm tĩnh hơn, đôi mắt sâu thẳm, nó thong thả cưỡi lừa trên đường.

Nhìn con lừa đến gần, sinh vật biến dị từng bị Tần Minh đánh lui đột nhiên lao tới, chỉ có điều, khi trông thấy con chồn trắng như tuyết trên lưng lừa, nó bỗng nhiên dừng lại, sau đó quay người biến mất vào rừng, chui tọt xuống lớp tuyết dày, cơ thể run lên nhè nhẹ.

Con lừa không hề hoảng sợ, nó chỉ liếc nhìn sinh vật đó một cái, giống như ngựa quen đường cũ, nó chở con chồn im lặng đi vào rừng.

Suối lửa đã ở trước mắt, hai gốc cây đen trắng lay động.

Tần Minh bước nhanh hơn, một lát sau, khi đã đến cửa thôn, hắn mới hoàn toàn thả lỏng.

- Tần Minh đã về rồi.

Có người đang chặt củi, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hắn.

Rất nhanh, mấy cánh cửa ở ven đường đều được mở ra.

Chuyện Tần Minh mạo hiểm ra ngoài một mình đã lan truyền khắp nơi, rất nhiều người đang đoán xem hắn có thể sống sót trở về hay không, có thu hoạch được gì hay không.

- Lúc đêm ngắn vừa đến, hắn đã vũ trang đầy đủ rồi đi ra ngoài…

Thôn Song Thụ không lớn, những người dân làng nghe thấy tiếng động dọc đường đều đi ra ngoài.

Nhà nào cũng có đá mặt trời, ánh sáng bập bùng phát ra khiến cả con đường trở nên lung linh.

Mọi người nhìn thấy Tần Minh đang vác xiên săn, có một con sóc đỏ bị treo trên đó, ai nấy đều im bặt.

Chuyện này hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng.

Lục Trạch bước nhanh đến, thấy Tần Minh bình an vô sự, anh ta thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lơ lửng cũng được thả xuống.

Anh ta là người thật thà, phá vỡ sự im lặng, nói:

- Mọi người đều nói em vào rừng săn gấu, kết quả là em… bắt được một con sóc thôi sao?

- Em còn cướp cả tổ của nó nữa.

Tần Minh cười nói.

Mọi người chú ý đến chiếc túi da mà hắn đang đeo trên lưng, đã nhận ra bên trong là thứ gì, ngay lập tức, ai nấy đều tỏ vẻ thèm thuồng.

Sau đó, mọi người phát hiện ra bộ lông đỏ rực của con sóc đang phát sáng, đây rõ ràng là sinh vật biến dị, chắc chắn có giá trị không hề thấp.

- Chuyến đi này, cháu không chỉ an toàn mà còn thu hoạch được không ít nha.

Ông lão họ Lưu sống ở đầu thôn cảm thán.

Một vài người trong thôn nhân cơ hội này hỏi han hắn xem bên ngoài đã an toàn chưa.

Tần Minh kể lại những gì đã trải qua trên đường đi một cách trung thực, hắn không dám nói dối, bằng không, sẽ có người mất mạng.

Khi nghe nói có sinh vật biến dị nguy hiểm xuất hiện ở khu vực bìa rừng, mọi người đều thay đổi sắc mặt, trong thời gian ngắn, họ vẫn không thể ra ngoài một mình.

Sau đó, Tần Minh cũng không giấu giếm, kể lại hành vi của Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình, lập tức khiến người già trẻ nhỏ trong làng phẫn nộ.

- Thật là không biết xấu hổ, bản thân không dám vào rừng, lại muốn ra tay với người cùng thôn, chúng không chỉ là muốn chặn cướp, mà còn muốn hại chết người ta sao?

Mã Dương, Hồ Dũng, Vương Hữu Bình đang dắt díu nhau, khập khiễng vừa mới xuất hiện ở đầu thôn thì đã bị Lục Trạch dẫn người đến đánh cho một trận.

- Anh Lục, chú Dương, ông Lưu, đừng đánh nữa, cứu mạng!

Nước mũi lẫn máu bị đóng băng trên mặt, ba người bọn chúng kêu la thảm thiết, chủ yếu là vì chúng từng chọc giận không ít người trong thôn, bình thường, đã có rất nhiều người không ưa gì chúng rồi.

Tần Minh chia cho mỗi đứa trẻ ven đường một nắm quả khô, lập tức khiến lũ trẻ reo hò không ngớt.

Sau đó, hắn trông thấy bà Chu, người có sắc mặt tái nhợt, đang dựa vào cổng sân, hắn bèn bước nhanh đến, không để bà kịp nói gì, hắn đã đưa cho bà một ít quả khô.

- Chú, chú giỏi quá, quả óc chó ngon lắm, cả hạt thông cũng thơm nữa!

Trong nhà Tần Minh, Văn Duệ không tiếc lời khen ngợi, thằng bé vui mừng khôn xiết, đang nếm thử từng loại quả khô, cái miệng nhỏ nhắn hoạt động không ngừng nghỉ.

- Cháo táo… ăn ngon… ngọt.

Văn Huy hơn hai tuổi nói năng còn chưa rõ ràng, nó đang ăn cháo táo tàu đã được hấp chín, bỏ hạt rồi nghiền nhuyễn, nó còn “chụt” một cái lên mặt Tần Minh.

Bên cạnh, con sóc đỏ bị treo trên xiên săn tỉnh lại từ trạng thái hôn mê, nó mở mắt ra, thấy mấy người này đang chia chác “gia sản” của mình, lập tức cảm thấy tuyệt vọng.

- Quả không hổ là sinh vật biến dị, vừa siêng năng vừa giỏi giang, vậy mà lại tích trữ được hơn ba mươi cân thức ăn.

Lương Uyển Thanh còn khen ngợi.

Mắt của con sóc đỏ trợn tròn, như sắp phun ra lửa.

Lúc này, Lục Trạch nghiêm túc nói:

- Tiểu Tần, anh thấy cơ thể của em đã hồi phục gần như hoàn toàn rồi, nên nghiêm túc suy nghĩ về chuyện “tái sinh” đi.