Dạ Vô Cương (Dịch)

Chương 3. Thế giới hoang dã

Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Khi đêm ngắn đến, sự yên tĩnh bị phá vỡ, nhà nhà đều bận rộn đến suối lửa lấy đá mặt trời.

Tần Minh sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào, hắn mang theo xiên săn, dao găm, cung tên trên người, vũ trang đầy đủ.

Hắn đã ăn bánh mì mà Lục Trạch mang đến, nhưng không nói với anh ta rằng mình sẽ ra ngoài, sợ bị ngăn cản.

Tần Minh không muốn mạo hiểm, hắn định đến một khu vực tương đối an toàn để thử vận may.

Hắn đã suy nghĩ rất lâu, nhớ đến hình bóng mà mình nhìn thấy trong rừng vào mùa thu, dựa vào tập tính của sinh vật đó, nó hẳn đang sống ở gần đây.

“Hy vọng nó vẫn còn ở đó, có thể mang đến cho mình bất ngờ.”

Bên ngoài dần trở nên yên tĩnh, không còn ai đi lấy đá mặt trời nữa.

Tần Minh lên đường, trên đường đi, hắn lần lượt gặp hai người dân trong thôn, hắn mỉm cười chào hỏi họ, rồi nhanh chóng rời đi trước khi đối phương kịp phản ứng.

Hắn đi ngang qua khu vực suối lửa, bước vào thế giới đen kìn kịt.

Môi trường hoang dã rất khắc nghiệt, Tần Minh di chuyển trong lớp tuyết dày, chỉ có phần trên ngực lộ ra ngoài, gần như không nhìn thấy nửa thân dưới.

Thời tiết vô cùng lạnh lẽo, hơi thở của hắn tạo thành sương giá bám trên lông mày và tóc mai.

Mặc dù đang là đêm ngắn nhưng trời đất vẫn khá tối tăm, không nhìn thấy cảnh vật ở xa.

Tần Minh cầm xiên săn trên tay, di chuyển một cách khó khăn, hành trình này không hề dễ dàng.

Cuối cùng, sau khi đi bộ được khoảng bốn dặm, hắn đã đến gần đích.

Phía trước là một vùng đen kịt, đó là khu rừng rậm rạp, tuy còn cách một đoạn nhưng đã có thể nhìn thấy đường nét của nó.

Mục tiêu của Tần Minh là khu vực ngoài rìa rừng, hắn sẽ không đi quá sâu vào trong.

Hắn bước vào khu rừng, có chỗ tuyết dày, có chỗ tuyết mỏng, ngoại trừ một số ít loài cây, hầu hết các cây đều đã trụi lá, cành cây bị phủ đầy tuyết.

Tần Minh dừng lại, cẩn thận nhớ lại đường đi của sinh vật mà mình đã nhìn thấy trước đây.

Hắn từng phát hiện có hốc cây ở khu vực đó, có lẽ đó là một trong những cái tổ của nó.

“Kích thước của nó lớn hơn đồng loại, tám phần là nó đã biến dị, nếu có thể tìm thấy tổ chính của nó, mình chắc chắn sẽ thu hoạch được không ít.”

Sau khi dừng lại một lúc, Tần Minh tiếp tục tiến về phía trước.

Trong rừng tối đen như mực, thỉnh thoảng, có tiếng chim quái dị kêu lên, khiến nơi hoang vu này càng thêm âm u.

Đột nhiên, Tần Minh trở nên căng thẳng, hắn ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng, điều này rất bất thường.

Hắn cầm xiên săn bằng hai tay, quan sát xung quanh, cảnh giác cao độ.

Bất ngờ, hắn đâm cây xiên bằng thép sắc nhọn trong tay lên phía trên đầu!

Hắn nghe thấy tiếng gió bất thường, và xác định được nguồn gốc của mùi hôi, đồng thời, hắn ngẩng đầu lên nhìn xem đó là thứ gì.

Một bóng đen treo ngược trên cành cây cao hơn mười mét có khuôn mặt giống như một ông lão với làn da trắng bệch, nó lao xuống, tấn công dữ dội vào đầu Tần Minh.

Trong khu rừng chết chóc này, đột nhiên lại gặp phải một cảnh tượng như vậy, quả thực khiến người ta kinh hãi.

May mà Tần Minh phản ứng nhanh nhạy, sớm phát hiện ra có điều bất thường, cây xiên trong tay hắn nhanh chóng tấn công sinh vật nọ ngay giữa không trung.

Một tiếng kêu chói tai vang vọng khắp khu rừng khiến người ta dựng tóc gáy, sinh vật đó không lao xuống nữa, mà trượt sang một bên khi còn cách hắn vài mét.

Gió lạnh nổi lên, nó dang rộng đôi cánh mạnh mẽ, bay lên bầu trời đêm từ khoảng trống trong rừng, lượn một vòng rồi bay đi mất.

Tuy không nhìn rõ lắm, nhưng Tần Minh vẫn xác định được lai lịch của nó.

Đó là kền kền mặt người, một loài chim ăn thịt có thân hình màu xám đen giống chim ưng, toàn bộ khuôn mặt của nó, ngoại trừ mỏ chim, không khác gì khuôn mặt trắng bệch, nhăn nheo của một ông lão, cân nặng của nó thường không quá bốn mươi cân.

Trong trường hợp bình thường, nó sẽ không chủ động tấn công người trưởng thành còn sống mà chỉ ăn xác chết. Chẳng lẽ vì giai đoạn này khó kiếm mồi nên nó mới trở nên bất thường như vậy chăng?

Tần Minh thận trọng cảnh giác, đợi rất lâu, nó vẫn không xuất hiện trở lại.

Đích đến đã không còn xa, hắn không thể từ bỏ, sau khi nghỉ ngơi một lúc, hắn lại tiếp tục lên đường.

“Hẳn là ở đây rồi.”

Khu vực này chủ yếu là cây thông, cây lá rộng và cây bạch dương, Tần Minh chắc chắn mình không tìm nhầm chỗ, hắn đã tìm thấy hốc cây mà mình từng nhìn thấy trước đây.

Tuy trong rừng khá tối, nhưng ở khoảng cách vài mét, hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng mép hốc cây rất sạch sẽ, đây không phải là dấu hiệu tốt.

Nếu sinh vật đó đang ẩn náu trong hốc cây, trong thời tiết lạnh giá như vậy, hơi nước mà nó thở ra chắc chắn sẽ tạo thành một lớp băng mỏng ở cửa hang.

Không thể phủ nhận rằng hắn khá thất vọng, chẳng lẽ sinh vật đó căn bản không sống ở khu vực này sao?

Hắn hít sâu một hơi, chuẩn bị tìm kiếm kỹ lưỡng xung quanh.

Tay phải nắm chặt xiên săn, tay trái nắm chặt dao găm, hắn luôn trong tư thế phòng thủ, bởi vì, không ai có thể đoán trước được sự nguy hiểm trong tự nhiên.

Tần Minh từ từ thăm dò, tìm kiếm, không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Nửa canh giờ sau, nhìn thấy dấu vết của một loài động vật nào đó trên tuyết, hắn lập tức cảm thấy có hy vọng!

Đột nhiên, một vùng sáng lớn toả ra từ ngọn núi phía trước, trong nháy mắt, chiếu sáng cả khu rừng.

Tần Minh giật mình, rồi trở nên vô cùng cảnh giác, nhân cơ hội này, hắn cẩn thận quan sát xung quanh, xem có mãnh thú nào ẩn nấp hay không.

Đồng thời, hắn cũng nhanh chóng quan sát xung quanh, xem có hốc cây nào khả nghi hay không.

Rất nhanh, ánh sáng rực rỡ biến mất, trời đất lại chìm vào bóng tối.

Đó là “ánh địa quang” do suối lửa ở sâu trong lòng đất phun trào tạo thành, thỉnh thoảng nó sẽ xuất hiện.

Nói chung, khi thời tiết ấm áp, hiện tượng này sẽ xuất hiện thường xuyên hơn, đặc biệt là vào mùa hè, đôi khi, ánh địa quang có thể kéo dài một hoặc hai ngày, gây ra các hiện tượng thời tiết khác thường, thậm chí có thể mang đến những đám mây mưa lớn.

Lúc đó, dưới những hạt mưa dày đặc hòa quyện cùng khói lửa, trời đất trở nên vô cùng rực rỡ, đẹp mắt lạ thường.

Đối với những người sống trong thế giới không có ban ngày, đó chính là cảnh tượng đẹp nhất.

Khu rừng lại chìm vào bóng tối, Tần Minh nở nụ cười rạng rỡ, bởi vì vừa rồi, hắn đã phát hiện ra một hốc cây khác có băng tuyết bám vào.

Hắn di chuyển chậm rãi trên nền tuyết, tiếng động nhỏ cũng bị gió lạnh che lấp.

Hắn rón rén đến trước một thân cây to bằng cái thùng nước, nhìn hốc cây nằm cách mặt đất một khoảng, hắn giơ xiên săn lên, vừa vặn chạm tới.

Tần Minh đặt xiên săn xuống, sau đó đột nhiên nhảy lên khỏi lớp tuyết, hắn ôm lấy thân cây, dùng sức trèo lên, với cơ thể nhanh nhẹn, hắn đã đến trước hốc cây.

Hắn vung con dao găm trong tay phải ra, chém vào khu vực cửa hang, một tiếng “bịch” trầm đục phát ra.

Đồng thời, một sinh vật vừa định lao ra vội vàng rụt lại, suýt chút nữa đã bị lưỡi dao chém trúng.

Tần Minh không ngờ rằng mình đã chặn được sinh vật này trong hốc cây, quả là một niềm vui bất ngờ.

Trong dự đoán của hắn, nếu có thể tìm thấy tổ chính và lấy hết lương thực dự trữ của nó thì hắn coi như đã thành công, sẽ thu hoạch được không ít.

Bên trong hốc cây có tiếng động phát ra, kèm theo đó là tiếng kêu the thé.

Cửa hang không lớn lắm, Tần Minh đưa tay vào hơi khó khăn, hắn liên tục vung dao, phần thân cây này đã khô từ lâu, chỉ cần vài nhát là hốc cây đã to hơn.

Hắn nhanh chóng lấy ra một chiếc túi da, bọc vào tay, trực tiếp bắt đầu săn thú.

Tiếng kêu hoảng loạn vang lên từ trong hốc cây tối om.

Tần Minh đã thò cả cánh tay vào bên trong, cảm giác bị va đập lung tung, may mà túi da đủ dày, bằng không, hắn chắc chắn đã bị cắn rồi.

Hắn túm lấy con mồi, nhanh chóng lôi nó ra.

Hắn lấy một viên đá mặt trời từ trong ngực ra, chiếu vào sâu trong hốc cây, ngay sau đó, hắn lộ vẻ vui mừng, bên trong có quả óc chó, hạt dẻ, táo tàu, toàn là đồ khô.

Đây mới là mục tiêu chính của hắn.

Cảm giác đói bụng rất khó chịu, những loại quả khô này đủ để lấp đầy dạ dày, là thứ cứu mạng, khiến đôi mắt trong veo của Tần Minh sáng lên.

Hắn nghiêng đầu nhìn con thú nhỏ bị túm trong tay, dưới ánh sáng của đá mặt trời, bộ lông đỏ rực của nó còn bóng mượt hơn cả lụa.

Đây là sóc đỏ, cá thể bình thường không quá một cân, nhưng nó nặng hơn hai cân, rõ ràng là đã biến dị.

Nó đang gặm túi da trên tay Tần Minh, muốn chạy trốn nhưng không được.

Bộ lông đỏ rực, óng ánh của nó đang phát sáng, chắc chắn có giá trị không hề thấp.

Tần Minh lấy ra một sợi dây thép, nhanh chóng trói chặt nó lại, sau đó treo lên cây.

Tiếp theo là niềm vui thu hoạch, hắn lấy từng nắm quả khô trong hốc cây ra, chẳng mấy chốc, chiếc túi da xẹp lép đã dần phồng lên.

Cuối cùng, hắn ước lượng, nó nặng hơn tám cân.

Bên cạnh, con sóc đỏ biến dị bị treo ngược trợn tròn đôi mắt to đen láy, nó kêu “chít chít” không ngừng, dường như vô cùng tức giận.

Tần Minh cảm thấy nó đang mắng mình.

- Mày nặng như vậy, hơn tám cân lương thực dự trữ trong mùa đông làm sao đủ cho mày ăn?

Tần Minh treo nó lên xiên săn, cầm đá mặt trời trên tay, tìm kiếm xung quanh.

Mỗi năm, tuyết mùa đông đều rất dày, trong trường hợp bình thường, loại sinh vật biến dị này sẽ không chôn thức ăn dưới đất, bằng không, chính chúng cũng không tìm thấy.

Quả nhiên, Tần Minh lại phát hiện ra hốc cây thứ hai ở gần đó, tiếp theo là hốc thứ ba, cộng thêm hốc cây không có sương giá mà hắn phát hiện lúc đầu, vậy mà tất cả đều có “lương thực dự trữ”.

Hắn bóc một vài quả óc chó, lại ăn một nắm hạt dẻ, cảm thấy thật thơm, sau đó, hắn dùng tuyết chà xát táo tàu, ăn liền năm quả, miệng đầy vị ngọt.

Tần Minh không còn đói nữa, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười vui vẻ, những loại quả khô này rất ngon, hơn nữa, chúng còn có thể giải quyết tình cảnh khó khăn hiện tại của hắn.

Thỏ khôn có ba hang, còn con sóc đỏ có bộ lông phát sáng này lại có tới bốn cái tổ, tích trữ hơn ba mươi cân thức ăn, quả không hổ là sinh vật biến dị.

Tần Minh đã chất đầy gần hết túi da.

- Chít chít…

Mới đầu, con sóc đỏ biến dị còn giãy giụa dữ dội, kêu la không ngừng, khi thấy cả bốn cái tổ đều bị tìm thấy và bị dọn sạch, nó bỗng nhiên cứng đờ người, sau đó không động đậy nữa.

Tần Minh kinh ngạc, lắc lắc nó, bộ con này đang giả chết sao?

Hắn đã từng nghe nói, thể chất của loại dã thú biến dị này vượt xa đồng loại, hơn nữa, chúng còn rất thông minh, nhưng tính khí cũng rất dữ, không ngờ nó lại bị tức chết.

“Vừa hay, Văn Duệ nói muốn ăn thịt, có thể nấu một nồi canh thịt cho nó.”

Hắn lẩm bẩm, vậy mà lại có thể nhanh chóng thực hiện được mong ước của đứa trẻ đó.

Ở thôn Song Thụ, một số người dân làng đang bàn tán.

Có người nói, Tần Minh đã vũ trang đầy đủ rồi đi vào vùng đất hoang vu, nhìn dáng vẻ đó, hình như là hắn ta định đi săn mãnh thú lớn!

Khi nghe thấy tin này, Lục Trạch nhíu mày, sao thằng nhóc đó lại dám mạo hiểm ra ngoài một mình như thế chứ, chẳng lẽ là đi săn gấu sao?

Tần Minh đứng trên vùng đất cao, phát hiện mình đã đến rất gần đỉnh núi, đây là ngọn núi thấp ở khu vực ngoài cùng của khu rừng.

Đáng tiếc, hắn đã tìm kiếm rất lâu mà không tìm thấy thêm hang sóc nào nữa.

Hắn lên đến đỉnh núi, nhìn về phía trước, rừng cây cùng với những ngọn núi trùng điệp trước mặt đen kịt, thi thoảng chỉ có thể nhìn thấy một vài bóng đen mờ ảo.

Ở sâu trong núi rừng, thực ra có những khu vực rất sáng, nhưng lại bị màn sương dày đặc che khuất, chỉ có chút ánh sáng le lói hắt ra.

Tần Minh biết, những chỗ đó tượng trưng cho sự bí ẩn, nguy hiểm, không phải là nơi mà hắn có thể đặt chân đến.