Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!

Cái gì!

Một nửa?

Lục Đại Nam giận dữ, túm lấy cổ áo Hoàng Đức Phát, gào lên nói: "Lương thực của chúng ta chỉ miễn cưỡng đủ cho mọi người ăn hơn một tháng, bây giờ ông kêu giao ra một nửa, vậy chúng ta ăn cái gì? Ông muốn tất cả mọi người đều phải chết đói sao?”

"Lục Đại Nam, cậu buông tay cho tôi, hừ! Chết đói vài người, còn hơn tất cả mọi người đều bị âm linh giết chết!”

“Ông!”

Lục Đại Nam giơ nắm đấm lên, muốn đánh tới, lại bị Ngu Yến Thanh ngăn lại, cô lạnh nhạt nhìn chằm chằm Hoàng Đức Phát, lạnh lùng nói: "Người là do ông mang đến, ông tự mình mang về, lúc trước mọi người chúng ta đã thương lượng, sẽ không tìm Vệ đội thần thánh nữa!”

"Ha ha! Ngu Yến Thanh.”

Lý Sinh mặc âu phục màu trắng từ trên xe đi xuống, cười nhạt: "Trước kia cô cũng là thành viên của vệ đội, hẳn là biết quy củ của vệ đội, chỉ cần vệ đội chúng ta tới, mặc kệ ra tay hay không, lương thực nhất định phải giao ra!”

“Đúng vậy!”

Hầu Diễm ngằm ngửa trên ghế, đeo kính râm, vểnh chân, bôi móng tay, cười lạnh nói:

“Cô coi Vệ đội thần thánh chúng ta là cái gì, muốn chúng ta đến thì đến, muốn chúng ta đi là đi sao? Đùa à!”

Ngu Yến Thanh lạnh lùng nói: "Chúng tôi không cần Vệ đội thần thánh hỗ trợ!”

“Đúng vậy!”

Lục Đại Nam cũng đứng ra: "Chúng tôi đã tìm được cao nhân, hơn nữa bây giờ đang ở doanh trại của chúng tôi, hắn sẽ xuất thủ hỗ trợ diệt trừ Âm Linh, không cần mấy người!”

Vừa nghe lời này, hai vị thành viên vệ đội thần thánh Lý Sinh và Hầu đều ngây ngẩn cả người, khuôn mặt Hoàng Đức Phát tràn ngập vẻ hoài nghi: "Cao nhân gì? Là ai? Tại sao tôi không biết?”

Dứt lời, hắn nhìn xung quanh, rất nhanh đã nhìn thấy một người xa lạ ở trong doanh trại, vội vàng đi qua, chất vấn: "Cậu chính là cao nhân kia?”

Từ Lạc nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến. 

"Cao nhân? Ha ha ha..."

Lý Sinh đi tới, đánh giá Từ Lạc từ trên xuống dưới, càng đánh giá, ý cười khóe miệng càng thêm khinh thường: "Trên người ngay cả một chút thần lực cũng không có, cũng dám tự xưng là cao nhân?”

"Thật sự, đầu năm nay ngay cả con chó con mèo ngoài đường cũng tự xưng là cao nhân.”

Hầu Diễm nằm ngửa trên xe cũng cười nhạo nói: "Ngu Yến Thanh à Ngu Yến Thanh, mệt cho cô trước kia còn ở trong Vệ đội thần thánh của chúng ta, đến cả việc cảm nhận trên người hắn có thần lực hay không cũng không nhìn ra, chả trách lúc trước vệ đội đuổi cô đi, đừng nói cô nhìn hắn mặc bộ trường bào liền cho rằng hắn là cao nhân Thần Miếu đấy? Thật sự cười chết người ta mà.”

"Cao nhân, đang nhìn cái gì vậy?"

Phát hiện trong tay Từ Lạc cầm một quyển sổ tay cũ nát, Lý Sinh trực tiếp đoạt lấy, vừa nhìn nụ cười càng tươi hơn: "Không ngờ là tâm pháp tu luyện thần hồn, ha ha ha! Không thể nào? Đây chính là người được gọi là cao nhân sao? Cầm một quyển ghi chép rách, tâm pháp tưởng tượng? Ha ha ha ha!”

Lý Sinh trực tiếp vung tay vẫn một cái, ném quyển sổ ghi chép xuống đất, cười đùa nói: "Cao nhân, loại tâm pháp tưởng tượng cấp bậc nhập môn này khỏi xem thì hơn, hôm nay theo tôi trở về nơi trú ẩn, tôi sẽ dạy ngài một vài tâm pháp tưởng tượng cao cấp, như thế nào? Ha ha ha ha ha!”

Từ Lạc đứng lên, đi qua, khom lưng nhặt quyển sổ ghi chép lên, cẩn thận lau sạch bùn đất dính trên trang sách, nói: "Thế giới tận thế, mọi người sống cũng không dễ dàng, cần gì phải khi dễ người khác như vậy?”

"Mọi người? Hừ!”

Toàn thân Lý Sinh lộ ra cảm giác hơn người của Vệ đội thần thánh, trên mặt cũng tràn đầy vẻ kiêu căng, cười lạnh nói: "Thật ngại quá, không có mọi người, chỉ có những phàm nhân bình thường như mấy người mới sống không dễ dàng.”

"Phàm nhân bình thường?"

Từ Lạc cất sổ ghi chép lại, cười tủm tỉm nhìn hắn, hứng thú hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, cậu là ai?”

"Trong thế giới tận thế, chúng ta là Đức Chúa Trời! Vị thần duy nhất có thể đối phó với âm hồn!”

"Thần?"

Từ Lạc bật cười, lắc đầu, đột nhiên giận dữ quát: "Thần mẹ nhà mày!”

Hắn trực tiếp giơ tay tát một cái, “ba” một tiếng, tại chỗ quật ngã Lý Sinh té trên mặt đất, nửa khuôn mặt bị đánh nát đến mức máu thịt mơ hồ, máu chảy đầm đìa có thể nhìn thấy rõ ràng dấu năm ngón tay, thậm chí còn có thể nhìn thấy xương cốt bên trong thịt.

Không ai nghĩ rằng hắn lại đột nhiên ra tay, tất cả mọi người bị một màn làm cho sợ ngây người.

“Mày! Mày! Ôi, ôi! Khuôn mặt của tôi!”

Lý Sinh tức giận không thể kiềm chế, vừa mới đứng lên, Từ Lạc trở tay lại tát một cái, lần nữa quật ngã hắn trên mặt đất, nửa khuôn mặt còn lại cũng máu thịt mơ hồ.

"Sư huynh! Mày dám đánh sư huynh tao, mày muốn chết?”

Hầu Diễm ngồi trong xe địa hình tung người nhảy lên, tay cầm một thanh kiếm gỗ đào, nở rộ quang hoa nhàn nhạt, đâm tới Từ Lạc.

“Cầm một thanh gỗ rách cũng muốn giết tao?”

Từ Lạc không thèm trốn, cầm kiếm gỗ đào, rắc rắc một tiếng, bẻ gãy tại chỗ: "Đến từ đâu, cút về đó!"