Thông báo

Truyện Tiên Vực đã đổi địa chỉ thành https://tienvuc.vn. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!


Người mở miệng đầu tiên là Vưu Tiệp, người dẫn đội của Yên Thủy Các- môn phái duy nhất trong tứ phái chỉ thu đệ tử nữ. Nàng này tu vi Kim Đan hậu kỳ, dung mạo diễm lệ, tiếng nói mê người, thắt lưng như thủy xà, là người quyến rũ nhất trong số những cô gái Yên Thủy Các ở đây. Hơn nữa nàng ta trời sinh quyến rũ, cho dù chưa từng học mị thuật thì mỗi ánh mắt mỗi động tác đều phong tình vạn chủng mang theo mị thái, câu hồn vô số người.

Nghe nàng nói chuyện, một vài đệ tử nam không đủ định lực của Ma Môn Tông và Tú Sơn Phái đều bị tiếng nói, dáng vẻ quyến rũ này hấp dẫn, như đánh mất hồn, ngây ngốc nhìn nàng, khiến cho người dẫn đội của Tú Sơn Phái là Thương Diệp nhíu mày, khụ khụ hai tiếng, tụng một câu Kinh Phật mới khiến đám đệ tử nhà mình khôi phục tỉnh táo lại.

Mà Tả Bất Vi của Ma Môn Tông bên cạnh thì chỉ cười dâm đãng, cơ bản là mặc kệ đám đệ tử bên dưới, không chút kiêng nể đánh giá dáng người gợi cảm của Vưu Tiệp từ trên xuống dưới.

“Mặc kệ là ai thì ta cũng không hứng thú. Trừ phi là người khiến kẻ khác vừa gặp là yêu như Tiệp muội muội.”

Dứt lời, cũng không bớt phóng túng mà liếm liếm khóe môi mình, khiến cho Vưu Tiệp càng thêm chán ghét. Nếu Tả Bất Vi là một nam tu ngọc thụ lâm phong thì cũng thôi, nhưng cố tình là hắn thân cao chưa tới ba thước, dáng vẻ xấu xí như tặc, lại còn bỉ ổi dâm dật, khó trách khiến người ta không thích.

Thấy dáng vẻ háo sắc của hắn, Mộ Dung Từ đứng bên cạnh mỉm cười, chen vào nói:

“Nếu Tả đạo hữu muốn nhìn mỹ nhân thì đúng là không thể bỏ qua người dẫn đội lần này của Tiên Vũ Môn. Không biết Tả đạo hữu đã nghe đến Phương Ức Dao của Tiên Vũ Môn chưa?”

Hắn vừa lên tiếng đã lập tức thu hút nhiều ánh nhìn của nữ đệ tử, các nàng đều liếc mắt ẩn tình nhìn khuôn mặt tuấn tú cùng thân hình thon dài của hắn.

“Phương Ức Dao?”

Mắt Tả Bất Vi lộ ra dâm quang, nhìn chòng chọc cự thuyền, nuốt nuốt nước miếng, thậm chí nơi nào đó trên người hắn cũng biến hóa, trở lên nóng rực.

Người dẫn đội của tứ phái tam gia đều là nhân tài Kim Đan kỳ kiệt xuất trong môn phái, được phái tới đây tăng thể diện cho phái mình. Tuy rằng bên trong khó tránh khỏi tranh đấu ngầm nhưng lễ nghĩa bên ngoài vẫn phải làm đủ, trên mặt vẫn giữ vẻ cung kính ôn hòa, cho dù là không hợp thì nhiều nhất cũng chỉ không nhìn mặt nhau, chứ tuyệt đối không gây gổ.

Phương Ức Dao cho cự thuyền dừng lại một chỗ, mắt lạnh đánh giá người dẫn đội của ba phái một gia kia, phát hiện đều là gương mặt quen thuộc nên cũng không khách sáo:

“Chỉ còn Triệu gia và Cơ gia chưa tới sao?”

Nghe vậy, Tả Bất Vi mặt dày nhìn về phía nàng nói

“Hắc hắc, Phương mỹ nhân, hai nhà đó thế nào thì cô cũng biết rồi đấy. Đám Triệu gia thích giả thần giả quỷ thể nào chả xuất hiện cuối cùng, còn Cơ gia năm nay thì không biết có chuyện gì mà đến trễ một chút, có lẽ phải chờ một ngày. Nếu mỹ nhân nhàm chán thì có thể tới chỗ tại hạ tìm chút việc vui, Tả mỗ cam đoan có thể khiến mỹ nhân dục tiên dục tử, tuyệt đối không chán!”

Đây cũng không phải lần đầu mấy người gặp gỡ nên đã sớm quen cách nói chuyện của người này, Phương Ức Dao không tức giận, cũng không nhìn hắn, chỉ nói với mọi người:

“Cứ theo lệ cũ, nếu giữa trưa ngày mai bọn họ vẫn chưa tới thì lần này coi như bỏ quyền.”

Bốn người kia nghe vậy cũng gật đầu đồng ý, sau đó không nói gì nữa.

Vừa rồi khi cự thuyền đáp xuống, Tiêu Dao có thể cảm nhận được không gian xung quanh Khê Giản Cốc vô cùng không ổn định. Tu vi, thần thức thậm chí một phần cảm giác của nàng và Báo Nanh Kiếm đều tương thông cho nên trên phương diện tra xét thần thức cùng cảm giác, nàng mạnh mẽ vượt xa tu sĩ Nhân giới. Nàng nhíu nhíu mày, đang định gọi Báo Nanh Kiếm trong người dậy thì nó đã tự chui ra.

“Khu vực lân cận cực kì không bình thường. Khê Giản Cốc hình thành nhờ tiên khí, cho nên ta đoán hẳn là tiên khí bên trong sinh ra dị biến, khiến không gian và thời gian càng thêm bất ổn. Ông đây có thể cảm giác được tiên khí bên trong đang cuồng bạo.”

Tiêu Dao bất động thanh sắc “Nói như vậy bên trong hẳn là nguy hiểm hơn trước nhiều. Xem ra môn phái đã biết chuyện này, nếu không đã không để Phương Ức Dao nhắc nhở thêm, cũng tăng mạnh phần thưởng.”

“Quả thật là như vậy. Ông đây còn cảm giác được một hơi thở bất thiện, nhưng cụ thể là cái gì thì ta nói không ra. Chỉ cần tiên khí bên trong không hoàn toàn bạo ngược thì khe rách không gian này cũng không thể làm gi được cô. Nhưng nếu thật sự bạo ngược mà nói thì cho dù thân thể cô có mạnh mẽ, trong cơ thể có tiên khí hộ thể cũng sẽ vẫn bị ép thành mạt phấn.”

“Chẳng lẽ bảo ta từ bỏ giữa chừng?” Ánh mắt Tiêu Dao lạnh xuống, mà trong lòng lại dấy lên ngọn lửa vô danh “ Đạo vốn là tử vong và cơ duyên cùng tồn tại, cho dù là núi đao biển lửa ta cũng phải đi một lần, kiện tiên khí này ta nhất định phải có được.”